Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 470

Cập nhật lúc: 2025-02-02 13:28:52
Lượt xem: 35

Quý Chính Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Giám đốc dễ bị đau dạ dày, anh thì không, nhưng anh trai em thì có." Báo cáo kiểm tra sức khỏe hằng năm của anh luôn hoàn hảo.

Nói cách khác, anh vẫn chưa ăn tối.

Vì Quý Chính Khanh đã đến đây, Hứa Yểu quyết định ngồi xe của anh để trở về nhà cũ Hứa gia, còn Lục Dã cùng những người khác thì theo sau.

Vừa bước vào nhà, Hứa Yểu liền nhờ nhà bếp chuẩn bị bữa tối, sau đó bảo quản gia gọi Hứa Cảnh ra khỏi phòng làm việc.

Vốn dĩ hai anh em không sống chung, thỉnh thoảng Hứa Yểu mới trở về một lần. Lần này cô đi nước E suốt hai tháng, vẫn chưa có dịp gặp anh trai. Hứa Cảnh đang vùi đầu vào công việc, nghe nói em gái đã về liền lập tức xuống lầu ăn cơm.

Tới phòng ăn, vừa thấy người bạn thân cũng là em rể tương lai, Hứa Cảnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh em gái, hỏi:

"Sao Chính Khanh cũng tới đây?"

Lúc còn là bạn bè, anh thấy Quý Chính Khanh rất tốt, tri kỷ lại đáng tin cậy. Nhưng từ lúc người này trở thành em rể tương lai, Hứa Cảnh bỗng cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.

Tới trễ, quấy rầy bữa cơm gia đình – đây chẳng phải là không biết thời thế sao?

Hứa Yểu nhìn người giúp việc bưng lên bát mì nóng hổi, cười nói: "Anh ấy đến ăn tối cùng anh đấy. Anh cũng chưa ăn gì đúng không?"

Bị em gái nói trúng tim đen, Hứa Cảnh có chút xấu hổ. Mỗi khi bận rộn, anh thường quên cả ăn. Thôi thì nể tình Hứa Yểu quan tâm, anh cầm bát mì lên ăn.

"Yểu Yểu, chuyện hợp tác với ông Hoàng thế nào rồi?" Anh vừa ăn vừa hỏi.

"Rất thuận lợi. Nếu không có gì thay đổi, vài ngày nữa sẽ ký hợp đồng."

Hứa Cảnh gật đầu. Trong lúc ăn, anh chậm rãi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/470.html.]

"Dù nhà họ Hoàng đã định cư ở Nam Dương hơn trăm năm, nhưng vẫn có gốc gác là người Hoa như chúng ta. Thời kỳ đầu họ cũng góp sức cho đất nước. Ông cụ Hoàng tuy keo kiệt, nhưng những chuyện lớn lại chưa từng quyết định sai."

Nói xong, anh quay sang hỏi Quý Chính Khanh:

"Đúng không, Chính Khanh?"

Nhưng Quý Chính Khanh chỉ cúi đầu ăn mì, không đáp.

Hứa Cảnh cau mày, cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi lại: "Chính Khanh?"

Lúc này Quý Chính Khanh mới giật mình hoàn hồn, gật đầu: "Hả? Ừm… cậu nói gì cũng đúng."

Hứa Cảnh: "?"

Ăn mì mà cũng mất tập trung, hai người này lại có chuyện gì sao?

Chẳng bao lâu sau, Quý Chính Khanh ăn xong, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ.

Hứa Cảnh càng thêm nghi ngờ. Bình thường Quý Chính Khanh không thức khuya làm việc như anh, nhưng cũng không đến mức tám giờ tối đã đòi về ngủ.

Lúc tiễn anh ra cửa, Hứa Yểu dặn dò: "Kinh Thị bắt đầu vào đông rồi, anh đừng đứng lâu ngoài cửa, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi."

Cô chắp tay sau lưng, cười tươi: "Không sao đâu, em chờ anh lên xe rồi mới vào nhà."

Thấy cô nói vậy, Quý Chính Khanh cũng không dây dưa thêm, lên xe rồi bảo tài xế lái đi.

Trợ lý Lý ngồi ghế phụ, cảm thấy khó hiểu: "Quý tổng, anh không tâm sự với cô Hứa thêm chút nữa à?"

Loading...