Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 528
Cập nhật lúc: 2025-02-04 19:03:24
Lượt xem: 6
Bà không biết đó là do thuốc có hiệu quả thực sự hay chỉ đơn thuần là thuốc có chứa thành phần an thần. Hoặc cũng có thể đó chỉ là hiệu ứng tâm lý, nhưng bà vẫn cảm thấy tình trạng của con gái dường như tốt hơn so với những lần hóa trị trước.
Bình truyền dịch đặc biệt này chỉ mất hai giờ để truyền xong. Khi trợ lý bước vào tháo bình truyền xuống, một người nhà bệnh nhân không kìm được lên tiếng hỏi:
“Hộ... cô gái nghiên cứu khoa học, sau này còn phải truyền tiếp nữa không?”
Người đàn ông trung niên theo thói quen định gọi trợ lý là y tá, nhưng kịp nhận ra có điều không đúng nên lập tức sửa lại cách gọi. Ông vẫn chưa quen với việc thử thuốc mới này có vẻ không giống hóa trị, vì trước đây hóa trị phải truyền hết chai này đến chai khác, nhiều đến mức đáng sợ.
Trợ lý mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:
“Mỗi ngày truyền một bình, tổng cộng bảy ngày.”
Người đàn ông gật đầu, dù chưa hiểu hết nhưng vẫn tạm thời chấp nhận câu trả lời. Đợi trợ lý rời đi, ông bước đến chỉnh lại chăn cho ba mình rồi mệt mỏi dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
“A Long.”
Người đàn ông trung niên mơ màng nghe thấy tiếng gọi, vội mở mắt nhìn về phía ba mình trên giường bệnh, lo lắng cúi người xuống hỏi:
“Ba, ba thấy trong người thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Con đi gọi bác sĩ ngay!”
Nhìn thấy đôi môi ba khô khốc, ông lập tức hiểu ra:
“Ba khát nước đúng không? Để con đi rót.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/528.html.]
Nói rồi, ông nhanh chóng đứng dậy rót một ly nước ấm, cẩn thận đỡ ba mình dậy rồi đưa ly nước đến tận miệng.
“A Long, ba... ba muốn ăn cơm, muốn ăn cá viên.”
Bàn tay cầm ly nước của ông bỗng run lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Muốn ăn cơm sao?
Trước đây, khi ba ông mới bắt đầu hóa trị, vẫn còn có thể ăn được một chút, nhưng càng về sau, ngay cả nước cũng không muốn uống, đồ ăn đưa vào miệng chỉ toàn là đắng chát. Cuối cùng, ông cụ phải dựa vào dịch truyền dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Vậy mà hôm nay, ba ông lại nói muốn ăn cơm?
Ông cụ cũng không hiểu tại sao, chỉ là sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy hơi đói, hơn nữa còn đặc biệt thèm món cá viên quen thuộc của quê nhà.
Người đàn ông trung niên vừa mừng vừa lo, vội vàng nói:
“Ba đợi một chút, để con đi hỏi bác sĩ xem có thể ăn được không.”
Khổng Tấn Hoa nghe vậy, bật cười hiền từ:
“Muốn ăn gì thì cứ ăn, chỉ cần lựa chọn món ăn nhẹ, dễ tiêu hóa. Người nhà có thể xuống căng tin lấy đồ ăn về cho bệnh nhân.”
Nhờ vào khoản đầu tư năm tỷ của Hứa Yểu, chất lượng bữa ăn trong phòng thí nghiệm cũng được cải thiện đáng kể. Các bệnh nhân tham gia thử nghiệm thuốc và người nhà đi cùng đều được cung cấp bữa ăn miễn phí.