Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 549

Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:52:26
Lượt xem: 9

Marcus biết rằng y học cổ truyền thường phải sắc thuốc, vị đắng, khó uống. Nhưng khi chạm vào viên thuốc trong tay, ông lập tức nhận ra:

“Đây là thuốc Tây!”

Trợ lý của ông vội vàng giục:

“Giáo sư, dù là thuốc gì cũng nên uống nhanh đi! Thuốc có thể chữa khỏi bệnh thì đều là thuốc tốt cả!”

Lúc này, Khổng Tấn Hoa vừa bước vào, nghe thấy vậy liền giải thích:

“Giáo sư Marcus, đây vẫn là thuốc y học cổ truyền. Bên trong viên nang đều là dược liệu Đông y cả.”

Marcus thoáng ngạc nhiên. Trong ấn tượng của ông, Đông y luôn gắn liền với những thang thuốc đun sôi, đắng chát và khó uống. Nhưng nay, nó đã được bào chế thành viên nang hiện đại, tiện lợi không khác gì thuốc Tây.

Ông cau mày, khẽ hừ một tiếng, rồi siết c.h.ặ.t t.a.y lại. Nghe tiếng Khổng Tấn Hoa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, thừa nhận:

“Giáo sư Khổng, ông đã làm được rồi. Trước đây, y học cổ truyền Trung Quốc từng bị nghi ngờ và coi thường, nhưng giờ đây, sau hơn một thế kỷ, nó đã lấy lại được vinh quang. Thành tựu của ông không chỉ khiến tôi kinh ngạc, mà còn giáng một đòn mạnh vào nền y học phương Tây mà chúng tôi vẫn luôn tự hào. Chúc mừng ông.”

Khổng Tấn Hoa khẽ giật mình trước lời thừa nhận thẳng thắn này. Ông bình tĩnh đáp lại:

“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện Đông y hay Tây y cái nào hơn cái nào. Trong mắt tôi, điều quan trọng nhất không phải là tranh chấp giữa hai nền y học, mà là cứu sống được bệnh nhân.”

Marcus chấn động. Ông nắm chặt ga giường, hơi thở nặng nề hơn. Một lúc sau, ông mới dần buông lỏng bàn tay, nghiêm túc nói:

“Là tôi suy nghĩ hẹp hòi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/549.html.]

Ông cảm thấy có chút hổ thẹn. Trước đây, ông từng hoài nghi Đông y, thậm chí không có cái nhìn cởi mở như Khổng Tấn Hoa.

Marcus chậm rãi đưa tay ra. Khổng Tấn Hoa hiểu ý, cũng đưa tay bắt lấy. Marcus nhìn ông, nghiêm túc nói:

“Giáo sư Khổng, tôi sẽ đề cử ông cho giải Nobel.”

Cả phòng chìm vào im lặng.

Khổng Tấn Hoa sững sờ, còn Tiểu Triệu đứng bên cạnh thì há hốc miệng.

"Đề cử giải Nobel y học ư?"

Đây là điều mà trước nay họ chưa từng nghĩ đến. Mọi người chỉ dồn toàn bộ tâm sức vào việc nghiên cứu thuốc chữa ung thư, chưa từng mong chờ danh vọng hay vinh quang nào. Nhưng giờ đây, vị giáo sư phương Tây từng khó tính kia lại chủ động muốn đề cử thầy của họ cho giải thưởng danh giá nhất trong giới y học!

Marcus nghiêm túc nói:

“Nếu không được năm nay, tôi sẽ tiếp tục đề cử năm sau. Nếu năm sau vẫn không được, tôi sẽ đề cử năm tiếp nữa… Cho đến khi ông được trao giải!”

Câu nói ấy khiến cả phòng chìm vào xúc động.

Khổng Tấn Hoa còn chưa biết phải trả lời thế nào thì Marcus đã khoát tay:

“Xin lỗi, giáo sư Khổng, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Khổng Tấn Hoa: “…”

Loading...