Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 567
Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:34:51
Lượt xem: 13
Một phóng viên khác đoán:
"Có lẽ là một ông chủ giàu có nào đó đến Hương Giang thôi."
Dù sao thì Hương Giang cũng là một đô thị quốc tế, người giàu từ khắp nơi thường xuyên ghé thăm, chuyện này chẳng có gì lạ.
Qua ống kính, các phóng viên thấy những người thuê nhà của Hứa Yểu lần lượt bước xuống chuyên cơ. Họ trông khỏe mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng, ánh mắt tràn đầy sự xúc động.
Nhìn cảnh tượng ấy, không ít phóng viên thầm thở dài. Họ dù có điều kiện sống tốt hơn những bệnh nhân kia, nhưng cả đời cũng chưa từng được trải nghiệm cảm giác ngồi máy bay tư nhân là như thế nào.
Dưới ánh nắng ấm áp của Hương Giang, Hoàng Thiên Long xách vali, cẩn thận dìu cha già xuống máy bay. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí quen thuộc, rồi khẽ cảm thán:
"Cuối cùng cũng về nhà rồi."
Những ngày tháng ở Kinh Thị dường như chỉ là một giấc mơ. Lúc rời đi, họ đều là những bệnh nhân mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, cần người dìu lên máy bay. Vậy mà giờ đây, ai nấy đều có thể tự mình bước xuống, tràn đầy sức sống.
Nhìn khung cảnh thành phố thân quen, ai cũng xúc động. Hương Giang vẫn vậy, vẫn là nơi tốt nhất để trở về.
Ống kính của các phóng viên nhanh chóng bắt trọn khoảnh khắc ấy. Họ gần như không tin vào mắt mình – những người này thực sự từng là bệnh nhân ung thư sao? Nhìn họ, chẳng ai nghĩ rằng chỉ cách đây không lâu, họ còn phải chiến đấu với bệnh tật.
Nhược Nhược, cô gái trẻ xinh đẹp, dù tóc vẫn chưa kịp mọc lại nhưng gương mặt đã hồng hào, đầy sức sống. Cô hào hứng đứng trước máy quay, nở nụ cười rạng rỡ:
"Nếu mọi người muốn thuê nhà, nhất định phải chọn nhà của chị Hứa Yểu! Cảm giác ở đó không chỉ như có một mái nhà, mà còn là động lực để tiến về phía trước."
Câu nói vô tư nhưng đầy ẩn ý của cô khiến các phóng viên bật cười. Đối với những người thuê nhà của Hứa Yểu, đây không chỉ là nơi ở mà còn là sự bảo vệ, là cơ hội để sống tiếp.
Một số người chưa kịp tham gia thử nghiệm thuốc lần này bắt đầu cảm thấy hối tiếc. Nếu sớm tin tưởng Hứa Yểu, có lẽ người thân của họ đã không phải chịu đau đớn lâu như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/567.html.]
Giữa lúc không khí rộn ràng, bỗng có ai đó hét lên:
"Hứa Yểu tới rồi!"
Ngay lập tức, toàn bộ ống kính đồng loạt hướng về phía cô.
Dưới ánh mặt trời, Hứa Yểu xuất hiện trong chiếc váy denim đơn giản, đeo kính râm. Dù ăn mặc giản dị, cô vẫn toát lên vẻ cuốn hút khó cưỡng.
Một phóng viên lớn tuổi không kìm được thốt lên:
"Làm người thuê nhà của Hứa Yểu thật tốt! Cô ấy không chỉ giúp chữa bệnh, lo chi phí máy bay mà còn đích thân đến đón họ nữa."
Một phóng viên trẻ tuổi đứng bên cạnh lại tỏ ra nghi ngờ, cau mày nói nhỏ:
"Nhưng tôi có cảm giác có gì đó không đúng... Cô ấy là một chủ nhà giàu có, đâu cần phải đích thân đến đón? Nếu tốt bụng giúp đỡ đã là chuyện đáng quý, nhưng còn tự mình xuất hiện ở đây sao?"
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hứa Yểu bước đến, hỏi han những người thuê nhà bằng giọng điềm đạm:
"Thời gian qua mọi người vất vả rồi, vừa khỏi bệnh, nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Những người thuê nhà liên tục nói lời cảm ơn, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.
Họ tưởng rằng cuộc đời mình đã chấm dứt, nhưng không ngờ vẫn còn có thể nhìn thấy ánh sáng.
Vị phóng viên lớn tuổi liền quay sang phóng viên trẻ, cười đắc ý:
"Thấy chưa? Đã bảo cô ấy đến đón người thuê nhà rồi mà!"
Nhưng ngay lúc ấy, Hứa Yểu lại nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với họ, rồi rẽ sang một hướng khác.