Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 582
Cập nhật lúc: 2025-02-07 23:19:55
Lượt xem: 15
Trong lòng Thôi Quốc Cường, ông không có cháu trai cháu gái, mà Liễu Nghênh Hạ lại chỉ lợi dụng ông để thu hút sự chú ý khi tham gia chương trình. Vậy nên, so với cô gái kia, ông càng thích một Hứa Yểu rõ ràng, dứt khoát.
Hứa Yểu nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy, kiểm tra lại quà chúc Tết đã chuẩn bị sẵn đặt trước cửa.
Bỗng cô nghe thấy tiếng xe ô tô tắt máy bên ngoài. Chẳng mấy chốc, quản gia bước vào thông báo:
"Cô Yểu Yểu, anh Quý tới đón cô."
Kể từ khi hai người công khai, Quý Chính Khanh cũng không ngại xuất hiện cùng cô nữa.
Theo lý mà nói, với tư cách là con dâu tương lai của nhà họ Quý, trước tiên Hứa Yểu nên đến thăm hỏi bố mẹ anh. Nhưng hai vợ chồng ông bà Quý tình cảm tốt đẹp, vừa ăn xong bữa cơm giao thừa đã bay sang Nam Dương nghỉ phép, không có nhà.
Quý Chính Khanh bước vào, giúp cô xếp mấy hộp quà vào cốp xe.
Trợ lý Lý và Hạ Phàm đều đã nghỉ Tết, chỉ có Lục Dã cùng vài vệ sĩ đi theo để đảm bảo an toàn. Nhưng dù sao đây cũng là Kinh Thị, nơi an ninh tốt, nên Hứa Yểu không quá lo lắng.
Nhìn thấy cô hơi co ro, Quý Chính Khanh nhắc nhở:
"Bên ngoài lạnh lắm, em lên xe trước đi."
Thấy anh còn bận cất đồ, Hứa Yểu ngoan ngoãn lên xe trước để sưởi ấm.
Chưa đến hai phút sau, Quý Chính Khanh cũng lên xe. Anh xoa xoa tay rồi nhét vào túi áo. Hứa Yểu thấy vậy, liền quan tâm hỏi:
"Tay lạnh à? Đáng lẽ anh nên đeo găng tay vào chứ."
Quý Chính Khanh cười khẽ, lắc đầu, sau đó móc ra một bao lì xì đỏ từ túi áo khoác, giọng nói dịu dàng:
"Lì xì của Yểu Yểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/582.html.]
Hứa Yểu ngẩn ra, suýt chút nữa tưởng mình bị mất trí nhớ. Cô giơ điện thoại lên, nghi hoặc nói:
"Không phải đêm giao thừa anh đã gửi lì xì cho em rồi sao?"
"Đó là lễ nghi." Quý Chính Khanh cong môi cười, ánh mắt mang theo sự cưng chiều, "Tự tay đưa cho em mới là suy nghĩ thật lòng."
Lời này làm Hứa Yểu không khỏi mềm lòng.
Cô phát hiện, chỉ cần ở bên Quý Chính Khanh, dường như lúc nào cũng có hai bao lì xì—một của lễ nghi, một của tình cảm.
Không giấu được ý cười, cô thoải mái nhận lấy lì xì đỏ:
"Cảm ơn Khanh Khanh."
Cô không quan tâm bên trong có bao nhiêu tiền, chỉ cần có tấm lòng là đủ.
Quý Chính Khanh bảo tài xế lái xe đến tứ hợp viện của ông Thôi. Dù sao đã đến thăm trưởng bối, anh cũng không muốn đến muộn.
Khi xe vừa khởi động, Hứa Yểu cũng lấy ra một bao lì xì đỏ, đưa cho anh:
"Lì xì của Khanh Khanh."
Quý Chính Khanh hơi sững người, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra.
Thì ra không chỉ có anh chuẩn bị lì xì cho Hứa Yểu, mà cô cũng đã sớm chuẩn bị cho anh.
Sự quan tâm không bao giờ nên chỉ đến từ một phía.
Quý Chính Khanh đưa tay nhận lấy, bao lì xì màu đỏ thẫm, mặt trên có hình một em bé chúc phúc sơn vàng, bên cạnh còn ghi rõ ràng ba chữ "Bao lì xì".