Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 60
Cập nhật lúc: 2025-01-02 22:21:51
Lượt xem: 55
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Khi cánh cửa mở ra, Hứa Yểu xuất hiện, đi bên cạnh là một cô gái trẻ với vẻ ngoài trong trẻo. Tả Ninh nhìn Khúc Tích và không giấu nổi sự kinh ngạc, ánh mắt lập tức sáng bừng.
“Đúng là cô ấy!” Anh lẩm bẩm, trong lòng không khỏi cảm thán.
Tả Ninh không có suy nghĩ gì quá đà, nhưng anh không thể phủ nhận rằng Khúc Tích rất giống với hình dung của anh về Tú Tú – nữ chính đại tiểu thư thời dân quốc, ngây thơ, trong sáng, qua đời ở tuổi mười sáu đẹp nhất cuộc đời. Cô bạn gái cũ của anh, dù xinh đẹp và quyến rũ, vẫn không thể hiện được sự thanh thuần mà nhân vật yêu cầu.
Hứa Yểu ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười:
“Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.”
Tả Ninh cười xòa, xua tay:
“Vất vả gì đâu, mọi người còn thấy vui vẻ là đằng khác.”
Nhiễm Lăng Phong ngồi gần đó, nhấp một ngụm cà phê rồi nghiêm túc nói:
“Nếu đây mà gọi là vất vả, tôi chỉ mong sự vất vả này kéo dài cả đời.”
Cả nhóm phá lên cười. Hứa Yểu bật cười theo, lấy điện thoại ra và nhanh chóng thực hiện một vài thao tác.
“Để tôi chuyển khoản cho Tiểu Trương và Tiểu Tưởng trước.”
Biên kịch Tiểu Trương ngạc nhiên khi thấy số tiền năm mươi nghìn được chuyển vào tài khoản của mình. Dù không phải một khoản quá lớn, nhưng với thời gian làm việc chỉ một tuần, lại được ở phòng hạng sang, ăn uống không thiếu thứ gì, số tiền này thực sự khiến anh cảm thấy may mắn.
Tiểu Trương suy nghĩ một lát, rồi chân thành nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/60.html.]
“Hứa tiểu thư, nếu sau này có việc gì cần, cứ đến tìm tôi.”
Nghiêm Tưởng thì không giữ được bình tĩnh, hét lên đầy phấn khích:
“Thực tập bảy ngày mà được năm mươi nghìn! Mẹ ơi, đây là việc thần tiên!”
Chưa dừng lại ở đó, khi Hứa Yểu đưa giấy chứng nhận thực tập của Tập đoàn Hứa Thị cho Nghiêm Tưởng, cậu như muốn phát điên.
“Mẹ ơi, là giấy thực tập của Tập đoàn Hứa Thị!” Cậu hét lớn, quên luôn hình tượng một thanh niên rụt rè khoa tiếng Trung.
Cả nhóm Tả Ninh sửng sốt, tò mò hỏi:
“Tập đoàn Hứa Thị nào vậy?”
Nghiêm Tưởng kích động đáp:
“Là Hứa gia giàu nhất đó! Tập đoàn đa quốc gia, lĩnh vực nào cũng có. Tài sản của họ, nghe nói kiếm cả đời cũng không bằng một số lẻ!”
Câu nói khiến mọi người trong phòng ngạc nhiên. Ai nấy đều nhìn Hứa Yểu với ánh mắt khác biệt. Có lẽ nào cô có quan hệ với tập đoàn này?
Nghiêm Tưởng cẩn thận cầm tờ giấy chứng nhận thực tập, ánh mắt sáng rực. Cậu lập tức hỏi quản gia khách sạn:
“Có túi hồ sơ không? Cho tôi một cái.”
Quản gia nhanh chóng mang tới một chiếc túi hồ sơ trong suốt. Nghiêm Tưởng cẩn thận đặt tờ giấy vào, rồi siết chặt, ánh mắt tràn đầy sự kính trọng nhìn Hứa Yểu:
“Đàn chị, đề tài chị giao, em nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc. Em sẽ viết cho chị một cuốn tiểu thuyết độc nhất vô nhị!”