Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 675
Cập nhật lúc: 2025-02-18 22:49:20
Lượt xem: 5
Quý Chính Khanh nghe xong liền nở nụ cười, trong mắt ánh lên ý cười ấm áp:
"Đây đúng là tin tốt! Chúng ta cùng đến phòng thí nghiệm xem thử nhé?"
Thời gian gần đây, anh kiêng rượu hoàn toàn, ngay cả rượu vang đỏ cũng không động đến, từ chối không ít buổi tiệc tùng. Hôm nay về nhà sớm, vừa hay gặp được tin vui này.
Hứa Yểu nghe anh nói đến hai chữ "tin tốt", ánh mắt khẽ động, ngồi trên giường kéo tay áo anh, giọng điệu có chút nghiêm túc:
"Khanh Khanh, anh vào nhà tắm lấy giúp em lọ kem dưỡng da tay được không?"
Quý Chính Khanh hơi sững người, nhìn cô đầy khó hiểu. Hai người kết hôn đã năm năm, anh không lạ gì thói quen của cô. Tủ mỹ phẩm luôn được sắp xếp gọn gàng, kem dưỡng tay lúc nào cũng có sẵn, cô chưa từng nhờ anh lấy giúp bao giờ.
Tuy vậy, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ im lặng bước vào phòng tắm. Nhưng khi nhìn thấy thứ được đặt gần bồn rửa tay, Quý Chính Khanh lập tức hiểu ra.
Anh cầm lên một chiếc que thử thai, hai vạch đỏ hiện rõ ràng.
Bồn rửa tay căn bản không hề có lọ kem dưỡng nào cả, chỉ có thứ này thôi.
Quý Chính Khanh đứng đó, cầm que thử thai mà lòng ngổn ngang trăm mối, phải mất mấy phút anh mới bước ra khỏi phòng tắm. Khi nhìn Hứa Yểu, mắt anh đã hơi đỏ:
"Yểu Yểu..."
Hứa Yểu mỉm cười, lấy từ dưới gối ra một tập báo cáo của bệnh viện rồi đưa cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/675.html.]
"Sáng nay em thử một lần, sau đó đến bệnh viện kiểm tra cho chắc. Kết quả là thật, em mang thai rồi."
Quý Chính Khanh cúi đầu nhìn tập hồ sơ trên tay, lẩm bẩm như vẫn chưa dám tin:
"Anh được làm ba rồi..."
Anh là người luôn rất coi trọng sinh mệnh, đối với chuyện có con lại càng không tùy tiện. Anh và Hứa Yểu đều cho rằng việc sinh ra một đứa trẻ không thể giống như mua sắm ngoài chợ, mua nhầm có thể trả lại. Một sinh mệnh đến thế gian này phải có sự chuẩn bị chu toàn, không chỉ về vật chất mà còn về tinh thần.
Trước đây hai năm, một hiệp hội cứu hộ động vật muốn thuê nhà của họ để làm trạm cứu trợ. Hứa Yểu không chút do dự đồng ý, còn nhận nuôi một con mèo hoang màu cam và một con ch.ó đen tuyền. Trước khi quyết định, hai người đã dành rất nhiều thời gian tìm hiểu về thói quen và nhu cầu của động vật.
Huống chi bây giờ lại là một sinh mệnh mới, sự thận trọng của họ càng phải gấp bội.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ bốn tháng trước, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, vẫn có một chút bỡ ngỡ, một chút hoang mang.
"Người khác đã biết chưa?" Quý Chính Khanh hỏi.
Hứa Yểu khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi mềm mại như nước:
"Đương nhiên là anh là người thứ hai được biết."
Người thứ nhất, dĩ nhiên là cô rồi.
Câu trả lời này khiến Quý Chính Khanh vừa xúc động vừa vui sướng. Anh nâng niu tập báo cáo và que thử thai, cẩn thận bỏ vào một túi nhựa trong suốt như thể đó là thứ quý giá nhất trên đời. Sau đó, anh ngẩng đầu hỏi:
"Vậy em vẫn muốn đến phòng thí nghiệm của thầy Lý sao?"