Giao Ước Của Quỷ - 22
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:52:56
Lượt xem: 443
Chương 22 (Quan tài đưa tang)
Lâm Minh Triết vừa nhăn mặt vừa hỏi: “Cái gì, Lạc Long Quân sao?”
Tô Huyền Sương gật đầu nói: “Đúng vậy! Trước khi vào đây tôi đã tìm hiểu, ngọc Trường Sinh này là của ông ngoại Lạc Long Quân.”
“Vậy phải là mộ của ông ngoại đó chứ?”
“Nghĩ xem, ông ấy dường như chỉ có một đứa con gái. Sau khi con gái có con trai, đương nhiên gia sản sẽ thuộc về đứa cháu ngoại trai này rồi.”
Ngô Hoài Sinh nói: “Vậy sao bọn họ không uống viên ngọc này đi để được trường sinh?”
Đúng vậy! Sao bọn họ không uống để được trường sinh mà lại truyền tới truyền lui để bây giờ bị đào mộ chứ.
Tô Huyền Sương bây giờ mới phát giác vấn đề, cô ngồi bệch luôn xuống đất, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng nói: “Đúng vậy! Chứng tỏ viên ngọc này có vấn đề hoặc là không có thật.”
Tuy nhiên ngay sau đó cô đã nhanh chóng xốc lại tinh thần. Bởi vì cho dù như thế nào cũng vẫn phải tìm cho ra được viên ngọc để đổi lấy thuốc giả. Lâm Minh Triết nhìn tới nhìn lui con Ngư Xà trên quan tài rồi hỏi: “Cái quan tài này đang chôn Lạc Long Quân sao?”
“Anh điên rồi à? Đương nhiên là chôn con quỷ ngư này rồi.”
Tô Huyền Sương nói xong thì chỉ chỉ vào con Ngư Xà rồi nói tiếp: “Tôi đã từng đọc qua một ghi chép, trong đó nói rằng Lạc Long Quân sau khi đánh bại Ngư Xà thì hoàn toàn không phanh thây nó mà âm thầm đem về làm lính cho mình.”
Lâm Minh Triết nói: “Cô đọc sách lậu à? Theo như tôi thấy, người chôn ông ấy đã cố ý làm như thế thôi. Dụng ý là để bọn chúng canh giữ mộ táng cho ông ấy.”
Ngô Hoài Sinh mải mê nghiên cứu con Ngư Xà, bây giờ mới nói: “Anh ta thông minh ra đó. Các người nhìn đi, rất có thể là anh ta đã nói đúng.”
Cả ba cùng nhìn chằm chằm vào con Ngư Xà. Ngư Xà trong sách miêu tả vốn là đầu cá, mình rắn nhưng lại có nhiều chân như rết. Vậy mà con Ngư Xà này lại chỉ có bốn chân, hai chân trước nhỏ, hai chân sau lớn, giống hệt như tay chân người. Cả ba cùng nhìn nhau nói: “Con Ngư Xà này thân hình vốn đã quái, vậy mà con này còn quái hơn.”
Nhìn đoàn người càng lúc càng tới gần, Lâm Minh Triết nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Thứ âm thanh đó rõ ràng là phát ta từ trong quan tài này.”
Tô Huyền Sương nhìn Ngô Hoài Sinh hỏi: “Ngô Hoài Sinh, anh cảm thấy thế nào?”
“Nếu đã chôn Ngư Xà, vậy nhất định phải mở theo kiểu Ngư Xà.”
Lâm Minh Triết trợn mắt nhìn Ngô Hoài Sinh như đang tấu hài kia. Tô Huyền Sương nghe hiểu anh đang nói gì, cô lập tức lấy chai nước trong balo ra, sau đó chồm người đứng dậy định đổ lên nắp quan tài. Nhưng đến lúc đứng dậy cô mới phát hiện trên nắp quan tài có một cái lỗ, cái lỗ kia đang bốc một làn khói trắng mờ nhạt lên nghi ngút.
Cô nheo mắt, sau đó bật đèn pin lên xem. Quả nhiên sau khi có ánh sáng soi vào, làn khói kia đã không nhìn thấy nữa. Và cô phát hiện trên nắp quan tài có xuất một một biểu tượng giống như con chữ. Con chữ khắc mờ lờ duy nhất trên nắp quan tài có vẻ là chữ cổ. Nó được khắc ngay ngắn ngay giữa quan tài mà cô không có cách nào đọc hiểu. Chỉ là sau đó, cô đánh rơi chai nước trên tay rồi ngã xuống. Lâm Minh Triết vừa thấy cô ngã xuống đã muốn chồm lên xem nhưng Ngô Hoài Sinh đã kéo anh ta lại, sau đó tự mình đứng lên.
Nhìn làn khói trắng mờ nhạt đó, anh khẽ lắc đầu nheo mắt, cái chữ cổ trên nắp quan tài đó, vậy mà anh lại nhận ra, còn biết nó là chữ Tử (chết). Ngô Hoài Sinh ngã theo Tô Huyền Sương, Lâm Minh Triết vừa định kéo anh thì anh đã lại mở mắt, sau đó tiếp tục đứng dậy trước sự kinh ngạc của Lâm Minh Triết.
“Kéo cô ta dậy đi.”
Ngô Hoài Sinh vừa nói vừa cầm chai nước đổ xuống sàn còn một nửa trên tay Tô Huyền Sương rồi dứt khoác đổ vào trong cái lỗ. Sau mấy giây trôi qua, khói từ cái lỗ đã không còn bay lên nữa, âm thanh cũng dần nhỏ lại rồi biến mất. Ngô Hoài Sinh nhìn lại đoàn người, bọn họ dường như đã có ý định dừng lại.
Lâm Minh Triết lay lay Tô Huyền Sương rồi nhìn Ngô Hoài Sinh đang bắt tay vào công cuộc mở nắp quan tài. Nắp quan tài không biết là cứng hay mềm, nhưng qua tay Ngô Hoài Sinh đều dễ dàng như mở nắp keo. Trước khi mở ra, anh còn dặn bọn họ hãy bịt mũi lại.
Sau khi nắp quan tài được mở, bên trong đã bốc ra một mùi kì quặc, không tanh không thối, lại không thể diễn tả được. Ngô Hoài Sinh soi đèn nhìn vào, bên trong chỉ là một mớ bột trắng vụn vãi, hoàn toàn không có cái xác nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giao-uoc-cua-quy/22.html.]
Nếu như đã không có thứ gì, vậy thứ bột trắng kia làm sao có thể bay lên được, âm thanh nọ lại phát ra từ đâu? Vì sao nhất định phải là tiếng trống kèn đưa tang?
Nhưng tạm thời phải bỏ qua những nghi vấn đó, trước tiên tìm hiểu lí do vì sao bọn họ lại bị như thế trước đã. Đợi tầm mấy phút, tất cả vẫn chưa tỉnh lại. Ngô Hoài Sinh nói với Lâm Minh Triết: “Anh đem nước phun vào không trung, sau đó đẩy cánh cửa kia ra.”
Lâm Minh Triết y như lời Ngô Hoài Sinh dặn, đem nước ngậm trong miệng rồi phun không trung. Ngô Hoài Sinh đem chai nước còn một ít chế thẳng vào mặt Tô Huyền Sương. Tô Huyền Sương mở bừng hai mắt, chỉ hận không thể vặn cổ anh xuống.
“Đứng dậy đi, nếu không muốn c.h.ế.t trước khi tìm được viên ngọc.”
Ngô Hoài Sinh hất mặt về phía cánh cửa, Tô Huyền Sương vừa thấy cánh cửa mở toang đã vội lồm cồm bò dậy. Nhìn thấy nắp quan tài mở toang, cô hỏi: “Anh không sao thật à?”
“Có thời gian lo chuyện đó thì mau nghiên cứu đi.”
Tô Huyền Sương soi đèn vào trong quan tài rồi nói: “Vậy là thứ bột này loãng trong không trung lâu ngày cho nên lúc chúng ta vừa vào đã bị ảo giác rồi đúng không?”
Ngô Hoài Sinh gật đầu, Tô Huyền Sương nói tiếp: “Nhưng sao nó có thể bay lên được như thế, điều này không khoa học chút nào cả.”
“Phía dưới quan tài này có lỗ hổng.”
Ngô Hoài Sinh vừa nói xong đã đưa tay phải thò vào trong thứ bột trắng đó. Tô Huyền Sương căng thẳng quan sát, cô đã cầm sẵn d.a.o găm trên tay. Nhưng Ngô Hoài Sinh không có bất cứ phản ứng nào, một lát sau anh đem tay lên, trên tay còn lủng lẳng một con rết màu trắng to tướng.
Tô Huyền Sương thất kinh, dùng d.a.o đ.â.m con rết rồi ấn vào thành quan tài. Lúc này cô mới phát hiện ra là con rết đã cắn trên bàn tay của Ngô Hoài Sinh, trên lòng bàn tay của anh còn dấu răng của con rết in hằn lên, nhưng lại không hề chảy máu. Con rết đang giãy giụa trên con d.a.o tuy nhỏ nhưng lại vô cùng cứng cáp kia.
Lúc này Lê Vương và Lâm Sở đã tỉnh hẳn, bọn họ cùng Lâm Minh Triết chạy lại xem. Con rết màu trắng béo mầm dài gần ba gang tay đang cố gắng vùng vẫy. Lâm Sở hỏi: “Cô chủ, con rết này trông ngon lành ghê, nó nặng khoảng bao nhiêu nhỉ?”
Tô Huyền Sương phải chịu con rết nặng trịch giãy giụa thì bực dọc nói: “To bằng con gà mái dầu, chú có cần làm thịt nó nướng ăn hay không?”
“Các người muốn đi hay đợi thứ ngoài kia tràn vào?”
Đoàn người lần lượt tỉnh lại, nhưng Tô Huyền Sương nói: “Bằng cách nào?”
“Bên dưới đáy quan tài này hoàn toàn trống trơn.”
Ngô Hoài Sinh thong thả trả lời, Tô Huyền Sương cau mày trả nói: “ Bên dưới có rết to như này, anh muốn chúng tôi làm mồi cho lũ rết béo mầm này à?”
Nghe như thế mới để ý, lũ rết này quả thật quá béo so với cái nơi này. Phải chăng bọn chúng là ăn thịt người nên mới béo như thế?
Ngô Hoài Sinh cầm con rết đã c.h.ế.t lên đưa cho Tô Huyền Sương: “Cô xem đi, nơi này khô khan như thế nhưng con rết này lại ướt nhẹp. Lúc nãy khi đưa tay vào tôi đã làm m.á.u rỉ ra, m.á.u của tôi thu hút các loại côn trùng, nhưng thời gian lâu như vậy chỉ mới có một con cắn vào thôi.”
Đúng là hoang mang khó hiểu, đây có thể là tin tốt hoặc tin xấu. Lâu như vậy của Ngô Hoài Sinh chỉ là vài cái chớp mắt. Nhưng theo giọng điệu của Ngô Hoài Sinh lại có vẻ rất khả quan. Bên dưới chính là một hồ nước hoặc biển nước, và khả năng có rết xuất hiện nhưng không lớn.
“Để tôi cho các người một vài khả năng xảy ra. Ở dưới kia chỉ có một hoặc vài con rết, các người nhiều người như vậy, chúng sẽ cắn mỗi người một ít không c.h.ế.t được. Hoặc có thể dưới kia là một hố rết, nhưng bọn chúng vẫn còn ở trong hang chưa ra. Nếu như các người bơi đủ nhanh, bọn chúng sẽ không kịp bò ra đâu.”
Ngô Hoài Sinh dõng dạc giải thích, nghe anh nói hệt như mấy tay bán hàng đa cấp đang trãi đường hoa cho khác hàng của bọn họ đi vào địa ngục vậy. Tô Huyền Sương cắn cắn môi nói: “Hay là anh thả tay xuống dưới lần nữa đi?”
“Đi hay không tùy các người. Tôi không phục vụ cho cô.”
Ngô Hoài Sinh nói xong, anh đã quẳng con rết xuống đất rồi có ý định tháo giày để nhảy vào quan tài. Phan Vĩnh bây giờ mới tỉnh hẳn, nghe man mán Ngô Hoài Sinh bị rết cắn thì vội chạy lại lật hai tay anh ra xem. Nhưng kì lạ là...hai bàn tay anh nhẵn bóng không hề có một vết cắn nào.