Giao Ước Của Quỷ - 33
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:55:44
Lượt xem: 396
Chương 33 (Linh Hồ làm loạn)
Kẻ bị kéo vào là Ngô Hoài Sinh đang vô cùng tức giận lại nghe thấy tiếng của Tứ Quỷ đồng thanh vang lên, anh liếc mắt quan sát xung quanh, lạnh lùng nói: “Là ai đã sai các người canh giữ chỗ này?”
“Ha ha ha! Chim Lạc thần, cuối cùng cũng được gặp mi rồi. Diện mạo trường sinh này thật là khiến người khác ganh tị.”
Chim Lạc thần ư? Thất Nguyệt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Ngô Hoài Sinh. Nhưng có vẻ Ngô Hoài Sinh chẳng thể tin tưởng lời của tứ quỷ này, anh nói: “Bất kể tôi là ai, các người cũng đừng hòng dắt mũi. Nói nhiều vô ích, muốn gì cứ việc xông thẳng lên.”
“Sau khi bị Động Đình quân m.ổ b.ụ.n.g rồi chôn vào quan tài, mi có vẻ đã trở nên nóng vội nhỉ. Bản chất xấu xa đê tiện, giỏi giả tạo của mi đi đâu mất rồi?”
Thất Nguyệt nhìn về Ngô Hoài Sinh, trông anh chẳng hợp với xấu xa đê tiện, giỏi giả tạo một chút nào. Trong mắt cô, anh chính là một người chân thật nhất cô từng gặp. Ngô Hoài Sinh không đợi bị thụ động, anh đưa tay lên mũi d.a.o bấm, sau đó rạch một nhát ở lòng bàn tay.
Quả nhiên, m.á.u của Ngô Hoài Sinh có màu trắng. Những giọt m.á.u thơm phưng phức kia còn chưa kịp rơi xuống đất, Nhất Quỷ Trấn Xác đã không kìm được mà lè lưỡi ra liếm. Chiếc lưỡi trông như lưỡi chó nhưng lại rất dài và vô cùng linh hoạt. Ngô Hoài Sinh đã bắt hụt, con quỷ vừa được nếm m.á.u của anh thì trở nên vô cùng điên cuồng. Nó mất bình tĩnh, gào rú ghê rợn như muốn nhanh chóng hút cạn m.á.u trong cơ thể anh.
Con Nhất Quỷ Trấn Xác nằm ở hướng đông, hướng đông đang tuôn ra quỷ khí cuồn cuộn. Ngô Hoài Sinh che ở phía trước Thất Nguyệt, Thất Nguyệt vội vã xé áo bịt mũi lại. Loại quỷ khí đó vô cùng tà ác, người bình thường khi ngửi phải sẽ trở nên điên loạn. Thất Nguyệt không phải là người bình thường, nhưng vì mũi cô quá thính nên phải che mũi lại.
Ngô Hoài Sinh không hề hấn gì, nhưng cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Ngô Hoài Sinh không tu đạo, cũng đã mất hết trí nhớ. Bây giờ anh chỉ là một kẻ bất tử mất trí mà thôi. Cứ đứng như vậy thì hai đứa c.h.ế.t banh xác thôi, sau khi Thất Nguyệt che xong mũi, cô kéo kéo cánh tay Ngô Hoài Sinh: “Anh Hoài Sinh, chúng ta phải tìm cách thoát ra. Cho dù bọn quỷ này không g.i.ế.c nổi anh nhưng cứ đứng thế này không phải là cách.”
Kéo cánh tay cũng xem ra cũng không phải là cách. Thất Nguyệt đi tới phía trước Ngô Hoài Sinh, cô đang dần dần thay đổi. Đôi mắt của cô biến thành một nửa màu xanh. Không phải loại xanh lè như của Linh Hồ, đôi mắt của cô là màu xanh pha với một nửa hổ phách. Không dữ tợn tàn ác như mắt Linh Hồ, đôi mắt cô vô cùng hiền lành và mang nhiều ưu thương.
Hai bàn tay bắt đầu ló ra móng vuốt, Thất Nguyệt nhe răng nói: “Sao Thái Bạch điểm ở phương đông, khi bình minh lên gà trống gáy. Tôi là con gái của Linh Miêu thần núi, Kê Tinh, nếu như biết điều hãy mau dừng tay. Bằng không tôi sẽ không nương tay.”
“Thất Nguyệt! Cuối cùng cũng nhìn thấy được diện mạo của mi. Giống lắm, đôi mắt đó giống với mẹ mi lắm. Nhưng mi chỉ là một bán Linh Miêu thì có thể làm gì được đây?”
Kê Tinh cười như tiếng gà gáy lanh lảnh, nó nói: “Chỉ tiếc trời đã sáng rồi, sao Thái Bạch đã bị che lấp bởi ánh dương, mi không còn đường sống nữa.”
Vừa nói xong thì một luồng ánh sáng khói đen đã từ trong căn phòng phía đông tuôn ra, nhanh chóng vây quanh Thất Nguyệt. Thất Nguyệt ré lên như tiếng mèo rừng kêu, vang vọng cả xung quanh đang ra sức phản đòn.
“Anh Hoài Sinh, đông tây nghịch thể. Kiềng ba chân càng vững chắc. Cõng rắn cắn gà.”
Thất Nguyệt chỉ nói được như thế, sau đó lại bị con Kê Tinh vồ lấy. Cõng rắn cắn gà, bốn con quỷ này luôn đối lập nhau. Phía đông là gà, phía tây là rắn. Rắn bảy đuôi, Thất Xà tinh, đây là lí do vì sao Thất Nguyệt lại dụ con Kê Tinh ra. Đúng là tư duy của yêu, vô cùng nhạy bén.
Ngô Hoài Sinh nhìn về căn phòng phía tây, sau đó chạy tới gần, đem bàn tay đang chảy m.á.u đặt lên cánh cửa. Bên trong có tiếng gào thét dữ dội, quỷ khí ngùn ngụn. Con quỷ bên trong dường như đang cố chống chội với cơn thèm khát máu. Đang cố chống chội để không thoát ra ngoài. Ngô Hoài Sinh lấy tay ra, sau đó rạch cho vết thương rộng hơn. Máu trắng của anh chính là thứ thu hút ma quỷ, bọn chúng nhìn thấy giống hệt như nhìn thấy thuốc phiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giao-uoc-cua-quy/33.html.]
Đang dẫn dụ Thất Xà tinh ra ngoài thì Thất Nguyệt bên kia đã bị Kê Tinh đánh cho nằm bẹp xuống đất. Ngô Hoài Sinh cảm thấy luồng quỷ khí đó đang tiến đến gần mình. Anh rút tay ra, quay đầu đá về sau một cái. Chân anh bị Kê tinh quấn lấy, kéo anh ngã ngửa về sau.
Có vẻ không dùng tới tay chân bình thường được rồi. Ngô Hoài Sinh cầm con d.a.o dính đầy m.á.u của mình c.h.é.m liên tục về phía nó. Nhưng anh đã đi sai rồi, bởi vì gặp phải m.á.u của anh nên con Kê Tinh đã nuốt lưỡi d.a.o vào bụng nó. Tuy rằng chỉ là một cái bóng đen, nhưng Ngô Hoài Sinh có thể nhìn thấy hình dáng của nó. Một con gà ô ba đầu, bốn chân, thân cao ba mét,...
Còn chưa nhìn xong thì nó lại chuẩn bị mổ tới. Lúc này Thất Nguyệt đã ngóc dậy, cô đang nhảy lên trên cổ con Kê Tinh một cái gọn gàng. Hai tay cô với móng vuốt dài đang bấu chặt cổ nó và miệng cũng ra nhe răng cắn vào. Kê Tinh bị cắn đau, nó rít lên mấy tiếng rồi dùng cánh liên tục vỗ ngược vào vào đầu Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt vừa lấy tay đỡ đã mất đà bị Kê Tinh đánh văng xuống đất, sau đó dùng chân nó giẫm lên. Thất Nguyệt liên tục học máu, cô nằm run rẩy dưới đất, hai mắt đã dần trở lại màu đen, móng vuốt và răng nanh cũng không còn.
Bao nhiêu m.á.u kia cũng không đủ để dẫn dụ con Thất Xà tinh ra ngoài. Mà con Kê tinh đang điên cuồng tấn công Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh khắp người đầy vết thương nhưng anh chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Kê tinh không có ý định g.i.ế.c Ngô Hoài Sinh, nó đang lôi anh xềnh xệch tiến vào bên trong.
Ngô Hoài Sinh cảm nhận được linh hồn của Linh Hồ, có lẽ đám người Tô Huyền Sương sắp đuổi đến đây, hoặc có lẽ bọn họ đã c.h.ế.t cả rồi. Anh đang bấm tay tính xem hiện tại Lâm Minh Triết đã làm tới đâu.
Từ lúc bọn Ngô Hoài Sinh đi, Tô Huyền Sương đã bắt đầu tấn công. Lâm Minh Triết nói: “Mọi người mau tản đi, đừng để bị thương.”
“Lâm Minh Triết, cậu có được không đó?”
Lâm Sở sắc mặt xám ngoét, vừa nói vừa lùi về phía sau. Cả đoàn người lúc này ai nấy đều đang hoang mang lo sợ muốn chạy trốn cả. Lâm Minh Triết nói: “Yên tâm đi, tôi có c.h.ế.t cũng bắt anh theo.”
Tô Huyền Sương đưa con d.a.o đẫm m.á.u lên cứa vào cổ tay mình. Máu đỏ nhanh chóng chảy ra, cô ta đưa tay lên miệng l.i.ế.m một cái rồi giống như thoã mãn nói: “Máu người, ta nhớ m.á.u người. Đặc biệt là m.á.u của Á nữ càng ngon hơn.”
Lâm Sở và Lê Vương giật giật cơ mặt. Thân thể của Tô Huyền Sương vốn đã yếu đuối lại thiếu máu. Không biết sau trận này có thể còn sống nổi hay không. Lê Vương gấp gáp nói: “Lâm Minh Triết, chúng ta phải làm gì đi. Nếu cứ như vậy cô ấy sẽ không chịu nổi đâu.”
“Á nữ, Á nữ là gì?”
Lâm Minh Triết lẩm bẩm tự hỏi. Tô Huyền Sương nói: “Á nữ chính là người mang trong mình một nửa mệnh quỷ bẩm sinh, người mang mệnh đại hung. Á nữ trăm năm khó gặp, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Lâm Minh Triết đã phần nào hiểu được. Tô Huyền Sương là Á nữ, mang mệnh đại hung. Mà mệnh đại hung của cô chính là thứ có thể dẫn Linh Hồ bước lên nhân gian một lần nữa. Anh quay sang nói: “Các người thấy chưa, cô ta sẽ không c.h.ế.t được đâu. Kẻ c.h.ế.t bây giờ mới là chúng ta đó.”
“Máu, hãy đưa m.á.u của các ngươi đây.”
Linh Hồ đã không cắt m.á.u Tô Huyền Sương nữa, nó đang cầm d.a.o tiến về phía Lâm Minh Triết. Nhưng sau đó nó đột ngột quay đầu đi về phía đoàn người. Mặc dù Lâm Minh Triết đã cảnh báo nhưng bọn họ dường như đã quá sợ hãi. Một người vừa chạy đã vấp té trật chân không đứng lên được đã bị Linh Hồ đuổi tới.
Nó không dùng d.a.o nữa mà ném xuống đất, sau đó ngồi xuống nhấc bổng người kia lên. Nhấc bổng một người đàn ông hơn bảy mươi ký một cách dễ dàng, điều này đã chứng tỏ Tô Huyền Sương đã thật sự bị Linh Hồ mượn xác. Mọi người thi nhau chạy tán loạn, có kẻ vấp té rồi liều mạng bò trườn ra xa. Linh Hồ nở một nụ cười tà dị nhìn người đàn ông trên tay. Có thể thấy anh ta sợ mới mức khóc lóc, khuôn mặt kia thật sự khiến người nhìn ám ảnh.
Linh Hồ càng nhìn càng hứng thú, cái miệng đầy m.á.u của nó nở rộng một nụ cười, sau đó kề vào cổ người đó và cắn ngập răng.