Giao Ước Của Quỷ - 47
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:59:17
Lượt xem: 347
Chương 47 (Những cái xác không đầu)
Ngô Hoài Sinh nhíu chặt lông mày, tuy rằng anh sống rất lâu nhưng không có nghĩa anh là quỷ, nhìn những thứ như thế này khó tránh có chút không chấp nhận nổi. Bên trên nhìn thấy Ngô Hoài Sinh ngừng lại, cả bọn vô cùng nóng lòng.
Bên dưới gian trước ngôi nhà, bà lão nọ đang kéo một cái xác không đầu từ bên ngoài xuống nhà bếp. Cho dù đèn trong nhà rất tối nhưng anh có thể nhìn thấy m.á.u từ cổ của cái xác chảy dài dưới nền nhà. Phóng tầm mắt về phía trước, ở chính giữa nhà, ngay lối đi đặt cái đầu của cái xác đó. Cái đầu hướng mặt ra ngoài cửa, xung quanh còn đốt khoảng năm, sáu ngọn đèn cầy.
Bà ta đang làm gì nhỉ, c.h.ặ.t đ.ầ.u người để cúng bái cái gì...
Có hai người bị trói ở gần đó đang nhúc nhích vùng vẫy. Ngô Hoài Sinh nhận ra có một người là Lê Vương. Anh vừa định đi xuống thì bà lão bất thình lình từ gian bếp đi ra. Quái lạ, sao bà ta lại có thể đi nhanh như vậy chứ. Ngô Hoài Sinh nhìn xuống đất, hoá ra bà ta đang đi hổng trên mặt đất. Hai chân tự động di chuyển chứ không hề bước đi.
Trên tay bà lão có một vật đang phát sáng, là một cây rìu. Vừa mới chớp mắt, bà ta đã quật một người đàn ông xuống nền nhà, sau đó giơ cao cây rìu sắc bén lên. Chẳng lẽ bà ta định c.h.ặ.t đ.ầ.u người ngay tại đó sao?
Ngay lúc này không thể làm hư chuyện được. Căn phòng trên lầu hai còn chưa khám phá, không thể manh động. Ngô Hoài Sinh lùi ngược lên trên, sau đó tiện tay ném một thứ cho nó rơi xuống cầu thang. Là một viên bi, viên bi văng xuống bậc cầu thang vang lên tiếng loảng choảng.
Ngô Hoài Sinh rụt đầu lên ra hiệu cho bọn Thất Nguyệt trở vào trong phòng. May là bọn họ đã trải qua một khoá trốn xác sống bên trong mộ nên bây giờ hành động vô cùng nhẹ nhàng. Quả nhiên khi nghe thấy tiếng động, bà lão đã bỏ lại người kia mà cầm rìu và đi lên cầu thang. Bọn Thất Nguyệt đã im lặng ở trong phòng, hành lang nhanh chóng trở về trạng thái lạnh ngắt.
Ngô Hoài Sinh nép người qua một bên, anh không chắc là hành động này có thể qua mắt bà lão được không. Đôi mắt của bà lão trong đêm tối sáng lên màu vàng nhạt trông vô cùng kinh dị. Bây giờ bà ta giống như đang bay lên cầu thang, dõi đôi mắt màu vàng nhạt đó tìm kiếm. Ngô Hoài Sinh để ý một điều, dường như bà ta chỉ có thể đi thẳng chứ không quay đầu được.
Bà lão này ban ngày thì giống như một người sống, ban đêm lại giống hiện tượng Quỷ nhập tràng. Nhưng Quỷ nhập tràng này có vẻ là phiên bản nâng cấp xịn sò, bởi vì bà ta còn biết g.i.ế.c người kia mà. Bởi vì tình trạng không thể quay đầu đó nên tầm mắt của bà ta có hạn, không thể nhìn thấy Ngô Hoài Sinh.
Ngô Hoài Sinh nấp ở một bên, bây giờ đang nương theo lan can cầu thang mà nhảy xuống. Lúc ngang qua bà ta, anh nhìn thấy tay cầm rìu của bà ta là tay trái chứ không dùng tay phải. Rõ ràng, sợi dây đỏ trên cổ tay trái của bà ta đang ló ra và quấn vào cáng của cái rìu. Có kẻ nào đó đã dùng sợi dây kia để điều khiển bà lão.
Ngự Quỷ!
Ngô Hoài Sinh bỗng nhớ tới câu Ngư Quỷ mà Lâm Minh Triết đã nói. Nếu xét theo tình trạng của bà lão hiện tại thì thật sự rất giống. Một cú nhẹ nhàng đã xuống được cầu thang, Ngô Hoài Sinh lẻn vào phòng bếp. Bởi vì bà ta vừa kéo một cái xác không đầu vào phòng bếp cho nên cánh cửa phòng vẫn chưa đóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giao-uoc-cua-quy/47.html.]
Nhích nhẹ cánh cửa khép hờ, Ngô Hoài Sinh lách người đi vào. Thứ chào đón anh đầu tiên là mùi tanh tưởi của m.á.u tươi, sau đó là đến mùi hôi thối nồng nặc của xác c.h.ế.t phân hủy lâu ngày. Cái mùi này nếu mà để Lâm Sở ngửi thấy chắc anh ta phải nôn hết dịch vị dạ dày ra ngoài mất. Ngô Hoài Sinh lấy tay che mũi, đi vào.
Đèn bên trong bếp đặc biệt tối, tối đến mức chỉ có thể thấy lờ mờ để phân biệt người thú. Bên phải là gian bếp, bên trái là bồn rửa chén. Ngô Hoài Sinh dõi mắt tìm cái xác không đầu vừa mới bị bà lão kéo vào, nhưng anh không thấy nó nằm ngay dưới chân mình. Vấp phải cái chân xác c.h.ế.t bất thình lình, Ngô Hoài Sinh té dập mặt xuống đất.
May mắn là anh đã kịp lấy tay chống đỡ, nhưng anh phát hiện ra dưới sàn nhà toàn là thứ gì đó nhầy nhụa và đặc sánh. Mùi tanh tưởi của m.á.u xộc thẳng vào mũi anh vì tiếp xúc ở khoảng cách gần, sau đó từ mũi đi thẳng lên não. Khó mà tưởng tượng được biểu cảm của Ngô Hoài Sinh lúc này, hai mắt anh trợn trắng, tâm trạng khó mà diễn tả được.
Anh ngồi dậy, nhón nhón chân đi tới chỗ kệ bếp. Trên kệ có một cái bếp, trên bếp đặt một cái nồi to và một cái muôi. Không nói thì mọi người chắc hẳn cũng biết bên trong nồi nấu thứ gì rồi. Sau đó anh nhìn sang bên cạnh vẫn còn để nguyên mâm chén mà bà lão đã bưng xuống lúc chiều. Rơi rớt trên kệ bếp là xương sọ đầy rẫy, m.á.u me và thịt phân hủy cũng nằm hẳn trên đó. Dĩ nhiên, mâm chén lúc chiều cũng không ngoại lệ.
Nếu là người khác chắc hẳn sẽ suy nghĩ xem có nên nói chuyện này với đám người trên lầu đã ăn mâm cơm lúc chiều hay không. Nhưng Ngô Hoài Sinh không có nhiều suy nghĩ như thế.
Cái mùi này...Ngô Hoài Sinh khịt khịt mũi, hiện giờ hai tay đã dính dầy m.á.u me dơ bẩn, căn bản là không dám đưa lên che mũi nữa. Anh đi sang chỗ bồn nước, ôi mẹ ơi, trong bồn rửa chén vẫn còn một cái đầu người nằm trong đó. Nước trong bồn quá nửa, và cái đầu với tóc tai dài sọc ấy đang trôi lềnh phềnh bên trên. Kệ chén có những mớ xương xậu có vẻ đã được rửa sạch.
Khủng khiếp vẫn chưa dừng lại ở đó, bên cạnh bồn rửa chén còn có một cái bồn nước to tướng cao bằng đầu người. Bởi vì không nhìn thấy ống dẫn nước nên có vẻ bồn nước đó dùng để bà ta sinh hoạt. Nắp bồn nước đậy hờ, Ngô Hoài Sinh đưa tay đẩy nhẹ một cái. Bên trong là một bồn nước đầy, thật may là không nhìn thấy bất cứ thứ gì trôi lềnh phềnh trên mặt nước.
Nhưng Ngô Hoài Sinh đã nhầm, anh vừa định rời đi thì cảm nhận được mùi tanh tưởi hôi thối rất nồng từ trong bồn nước. Nhón chân lên một chút, anh nhìn thẳng vào trong. Bồn nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, nhưng bên trong bồn nước mới thật khiến người ta kinh ngạc. Không m.á.u be lềnh phềnh mà là bốn cái xác người không đầu đang được ngâm trong đó.
Tình trạng của bốn cái xác đều đã phân hủy nặng, có lẽ đã qua quá nhiều ngày nên m.á.u đã chuyển màu rồi chăng. Trông cái bồn nước này chẳng khác gì bình rượu thuốc loại lớn. Nhưng đồ ngâm trong bình rượu này không phải là nhân sâm hay rắn quý, mà là bốn cái xác người.
Quỷ thành, chỉ nhận người c.h.ế.t và người sắp chết. Bởi vì sau khi vào đây, người sắp c.h.ế.t rồi sẽ chết. Chết như thế này thì đúng là tra hình cực hạn, còn hơn là tội nhân bị tra tấn dã man thời cổ đại. Địa ngục, địa ngục trần gian.
Nhân lúc bà lão kia còn chưa đi xuống, Ngô Hoài Sinh lẻn trở ra ngoài. Vì giày đã dính đầy m.á.u nên anh quyết định cởi ra nhét vào bên trong áo khoác rồi đi chân trần. Ra tới cầu thang, anh nhìn lên trên lầu, không biết đám người kia có bị bà ta phát hiện hay không. Nhưng từ nãy giờ anh không hề nghe tiếng la hét, chắc chắn bà ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Chỉ có điều, cho dù bà ta đi trông như là bay nhưng lại phát ra tiếng lộc cộc như tiếng dép va chạm với sàn gỗ.
Tới chỗ Lê Vương, Ngô Hoài Sinh vừa khều anh ta vừa bụm miệng tránh cho anh ta la to. Lê Vương vừa nhìn thấy Ngô Hoài Sinh thì mừng muốn rơi nước mắt. Thời gian có hạn, Ngô Hoài Sinh chỉ dặn anh ta hãy cố cầm cự đến sáng mai. Anh sẽ canh ở trên kia, vạn nhất anh ta bị bà lão c.h.ặ.t đ.ầ.u thì anh sẽ xuống cứu.
Lê Vương không tin tưởng lắm nhưng dù sao đây cũng là cọng rơm cứu mạng nên đành miễn cưỡng gật đầu. Ngô Hoài Sinh vừa quay lưng đi thì đột nhiên chỗ đầu người đang cúng bái kia phát lên mấy tiếng ré ré quái gở. Lê Vương cắn răng nén cơn sợ hãi, thậm chí anh ta còn nhắm chặt mắt không dám nhìn.
Ngô Hoài Sinh nép về phía cầu thang, nhìn cái đầu kia đang run lên, m.á.u tuôn ra lênh láng. Rõ ràng là thất khiếu đang chảy máu, nhưng miệng của nó không ngừng phát ra âm thanh ré ré. Có tiếng động trên cầu thang, bà lão đang đi xuống.