Giao Ước Của Quỷ - 48
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:59:34
Lượt xem: 355
Chương 48 (Tiền không trả được)
Giữa không gian yên ắng của đêm khuya bỗng vang lên một tiếng “Đinh” rồi tiếp đến là tiếng xích bánh xe kèn kẹt. Quen quá, đây chính là tiếng cổng Quỷ thành mở. Bà lão kia từ trên cầu thang lăn lộp cộp xuống, sau đó biến thành một người quái dị. Thật không biết dùng từ nào để diễn tả, bà ta lúc này đã mất hết ý thức, cứ lăn lóc bò lê dưới sàn nhà.
Tinh thần của Lê Vương bị tra tấn đến cực hạn, anh ta sợ tái cả mặt mũi, suýt nữa thì són ra quần. Bây giờ chính là 0 giờ, Ngô Hoài Sinh nhân lúc này chạy lên cầu thang, sau đó đẩy cánh cửa phòng đi vào. Đám người bên trong phòng dường như cũng đã trải qua một chuyện khủng khiếp lắm. Cả bọn ngồi tê dại dưới đất, chỉ có Thất Nguyệt là khá bình thường.
“Bây giờ là 0 giờ, xem ra chỗ này chính là Quỷ thành rồi. Bà lão kia đã biến thành một cái xác kinh dị, chúng ta đến cửa sổ xem thử một chút đi.”
Ngô Hoài Sinh nói xong thì cầm đèn pin bước ra ngoài, Thất Nguyệt nhanh chóng đứng dậy đi theo. Bốn người kia cũng rón rén theo sau. Ngô Hoài Sinh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cảnh tượng phía dưới đường khiến bọn họ ngẩng người. Khắp nơi toàn là đầu lâu xương sọ mù mịt, và hàng ngàn “người” đang di chuyển.
Thật sự là Quỷ thành!
Bọn họ quay lại phòng ngồi co rúm vì cái lạnh cắt da thịt, Lê Vương bây giờ có vẻ đã tạm an toàn đến sáng mai. Ngày mai bọn họ nên rời đi hay ở lại khám phá căn phòng trên lầu hai kia trước?
Sáu người hội ý, cuối cùng bọn họ quyết định ở lại một ngày nữa để tìm xem rốt cuộc có phải linh hồ trốn ở trên hay không. Lâm Minh Triết im lặng giống như đang cố lục lọi trí nhớ. Qua một lát anh mới nói: “Vậy bây giờ nơi này có tới ba hình thái. Một là ban ngày bình thường, sau 6 giờ tối và 12 giờ đêm sẽ khác.”
“Có vấn đề gì sao?”
Thất Nguyệt ngồi chống cằm, cô vừa hỏi vừa nhìn về phía vách nhà. Hành động kì lạ của cô khiến cả bọn tự dưng lạnh sống lưng. Chẳng thà bọn họ tận mắt nhìn thấy thứ gì đó còn hơn, đằng này cứ phập phồng lo sợ không biết có thứ gì xung quanh bọn họ. Lâm Minh Triết khịt khịt mũi rồi nói: “Tình hình hiện tại, đây rất có thể là Âm Dương giới. Cũng có nghĩa là chúa quỷ đã luyện được cách mở ra Âm Dương ấn.”
Lâm Sở và Phan Vĩnh đồng loạt hỏi: “Anh nói quỵt toẹt ra thì c.h.ế.t à?”
“Đừng vội! Chuyện hệ trọng phải nghe từ từ. Tương truyền thuyết thì chúa quỷ này luôn ôm ấp một giấc mộng đó là biến những ma quỷ dưới tay mình trở lại nhân gian để sống như người bình thường. Cho nên ông ta mới bắt tay vào nghiên cứu cách mở ra Âm Dương giới. Âm Dương giới phải ở một nơi mà phải hội tụ đủ ba yếu tố.
Thứ nhất, ban ngày có ánh sáng yếu ớt, bởi vì dù sao ma quỷ sống lại cũng không thể sống dưới ánh nắng mặt trời gắt gao. Thứ hai, buổi chiều mặt trời phải lặn thật sớm. Và thứ ba, sau giữa đêm thì âm khí phải nặng mới có thể duy trì được Âm Dương giới.
Theo tôi thấy, núi Trường Dương vừa hay hội tụ đầy đủ. Ở trong núi nắng không quá gắt, buổi chiều mặt trời lặn rất sớm. Và sau giữa đêm thì âm khí nơi này đặc biệt nặng. Mọi người cứ tưởng tượng đám cô hồn lệ quỷ trong mộ là biết. Càng đừng nói bên trong còn chôn một con Linh Hồ ngàn năm và Tứ Quỷ Trấn Xác.”
“Vậy là ông ta cho mỗi cái xác một cái vòng chỉ đỏ, sau đó ở phía sau điều khiển g.i.ế.c người à?”
Tô Huyền Sương hỏi, Lâm Sở lắc lắc đầu nói: “Không phải, bà lão kia có lẽ là trường hợp đặc biệt. Nếu nói một cách hoa mỹ thì chính là sứ giả chào đón người tới Quỷ thành chăng?”
Ngô Hoài Sinh nãy giờ nghe Lâm Minh Triết nói cũng rất có lí, nhưng câu cuối cùng lại mơ mộng xàm xí. Nên là anh quyết tâm lấy một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa mơ mộng của anh ta.
Sau khi Ngô Hoài Sinh kể xong những chuyện anh đã thấy ở tầng trệt và phòng bếp. Lâm Minh Triết với vẻ mặt hận không thể cắn bỏ cái lưỡi của mình cho rồi. Cả bọn ai nấy ra sức muốn nôn cơm chiều ra ngoài. Nhưng rất tiếc là cái bụng đói nhiều ngày của bọn họ đã sớm xay ngấu nghiến mấy chén cơm đó từ lâu.
Thất Nguyệt là người có khẩu vị tốt hơn, có lẽ vì cô đã uống quá nhiều m.á.u người nên cảm thấy mấy loại chuyện này không tới mức phải nôn mửa. Cô mở nắp chai nước uống một ngụm rồi nói: “Tại sao em lại không ngửi được mùi gì kì lạ trong thức ăn nhỉ. Và tại sao chị ấy cũng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giao-uoc-cua-quy/48.html.]
Thất Nguyệt vừa nói vừa nhìn về phía vách nhà. Ngô Hoài Sinh cũng nhìn thấy chị gái của cô đang lẳng lặng đứng đó, anh nói: “Cô ấy chỉ là một dã quỷ yếu ớt. Có thể vật lộn với ma quỷ ở đây là hay lắm rồi. Cô ấy không thể làm gì ở đây cả, sau này có lẽ cô phải bảo vệ cô ấy đó.”
Ngô Hoài Sinh nói xong còn bồi thêm một câu: “Các người cứ nghĩ là mâm cơm kia sạch sẽ là được rồi!”
Mười con mắt ai oán nhìn về kẻ vô nhân tính Ngô Hoài Sinh. Lâm Sở nói: “Có phải cậu đã biết trước không, cả hai bữa cậu đều không ăn.”
Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời, không biết có phải anh đã biết trước hay chỉ là vô tình.
Chị gái của Thất Nguyệt sau khi nghe Ngô Hoài Sinh nói xong thì lặng lẽ cúi gầm mặt xuống đất buồn bã. Thất Nguyệt tin chắc Ngô Hoài Sinh đã không nói sai. Chỉ tội cho chị gái cô, đã vất vả như thế sau còn liều mạng theo cô vào Quỷ thành? Phải chăng chị ấy cũng giống như cô, chỉ còn lại một người thân duy nhất nên không muốn xa lìa?”
Ngô Hoài Sinh lúc này bỗng nhớ tới một chuyện, một chuyện mà anh cũng không biết đã nghe từ đâu. Chỉ cảm thấy anh đã từng biết nó, chỉ thế mà thôi.
“Tôi nghĩ tới chuyện này. Chúa quỷ dường như muốn dẫn Âm Dương giới ngày càng tiến ra ngoài. Ông ta nói rằng đó là một sự lãng mạn mà ông ta đã tạo ra cho ma quỷ.”
Ngô Hoài Sinh nói xong nhưng lại khá không chắc chắn về điều đó. Tô Huyền Sương nãy giờ tạm hiểu vấn đề, cô nói: “Vậy có phải những “người” ở Âm Dương giới này ban ngày đều không biết rằng mình đã chết. Họ vẫn sống và sinh hoạt như người bình thường. Sau 6 giờ tối mới bắt đầu trở về ý thức của quỷ, và sau 12 giờ đêm thì...hoàn toàn hoá quỷ?”
“Cô chủ của tôi ơi, cô vẫn thông minh như cũ nhỉ?”
Lâm Sở vừa nói vừa nhận một ánh nhìn sắc lẹm của Tô Huyền Sương. Rõ ràng sau khi cô tỉnh dậy thì anh ta đã tránh xa cô, giống như lúc cô bị Linh Hồ nhập đáng sợ lắm vậy. Cô nói: “Chú Lâm Sở, xem chừng lần này tôi phải trừ tiền công của chú rồi.”
Lâm Sở trề môi nói: “Đợi khi nào sống sót về được nhà rồi hẵng nói. Lúc đó chỉ sợ cô bồi thường bao nhiêu mạng người cũng đủ nghèo rồi. Đến lúc ấy, tôi sẵn sàng từ bỏ tiền công chuyến đi này đó.”
Cuộc trò chuyện không có chủ đề kéo dài đến tận sáng hôm sau. Bởi vì không có ai dám ngủ, không biết đêm nay thứ gì sẽ tấn công bọn họ.
Quả nhiên, đúng 6 giờ sáng hôm nay bọn họ kéo nhau xuống. Bà lão đang lau dọn nhà cửa để chuẩn bị dọn hàng, và cánh cửa nhà bếp vẫn đóng chặt. Lâm Minh Triết phụ bưng bê đống đồ giấy vàng mã, rõ ràng chỉ là đồ giấy nhưng lại nặng không tưởng. Điều đó làm anh nhớ tới hình nộm giấy bé gái đêm qua lăn trên chân cầu thang.
Ngô Hoài Sinh giả lả đi ra, anh lại va trúng Lê Vương đang bị trói. Bởi vì bây giờ trời còn chưa sáng hẳn nên trong nhà khá tối tăm. Ngô Hoài Sinh a lên một tiếng, sau đó nói: “Thật xin lỗi quá, tôi không thấy anh ngồi ở đây.”
Tiếng động đã làm bà lão chú ý, bà ta đi tới rồi soi đèn lên nói: “Hai cậu này đêm qua đã ở nhờ đây, nhưng sau đó lại giở thói ăn trộm nên tôi trói tạm họ lại.”
Còn một người nữa dưới đất, Ngô Hoài Sinh quan sát bà lão. Với biểu cảm trên mặt thì bà ta dường như không nhớ rõ những gì xảy ra đêm qua, vậy đoạn kí ức giả tạo đó là ai đã đưa vào đầu bà?
Lúc này Tô Huyền Sương giả bộ kinh ngạc tới nói: “Hai người họ là bạn của cháu, bọn họ và cháu lạc nhau trên đường. Xem ra bà đã hiểu nhầm rồi, có lẽ bọn họ đói quá nên muốn trộm đồ ăn thôi ạ.”
Tô Huyền Sương nháy mắt với hai người kia. Người nằm dưới đất tên là Mai Thành, anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc dáng khá tốt. Bởi vì anh ta đã bị đánh ngất suốt quá trình kinh khủng diễn ra nên dĩ nhiên cũng phụ hoạ gật đầu. Nhưng Lê Vương đã chứng kiến tất cả, anh ta chỉ hận không thể móc mắt của mình ra mà thôi.
Dáng vẻ của bà lão ban ngày vô cùng tốt, nhanh chóng bỏ qua rồi rủ bọn họ ăn cơm. Cả đám nhớ tới chuyện kinh khủng mà Ngô Hoài Sinh đã kể nên cả bọn lắc đầu nguầy nguậy. Ngô Hoài Sinh nói: “Chúng cháu muốn ra ngoài đi dạo. Để cảm ơn đã cho cháu nương nhờ, bà có thể nhận chút tiền phòng không ạ?”
Bà lão nở một nụ cười hơi kì quái rồi nói: “Tiền mà tôi cần, các người không trả được!”