Giao Ước Của Quỷ - 49
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:59:49
Lượt xem: 339
Chương 49 (Mâm cơm của quỷ)
“Các người đã ăn mâm cơm của quỷ, cho nên không cần trả tiền.”
Hai câu nói của bà lão tưởng chừng quái gở nhưng lại rất bình thường với hoàn cảnh hiện tại. Chỉ là bây giờ bọn họ vẫn đang hoang mang suy nghĩ xem mâm cơm kia bọn họ đã ăn là thứ gì. Ngô Hoài Sinh gật đầu, Tô Huyền Sương và Lâm Sở cởi trói cho hai người kia rồi cùng nhau ra ngoài.
Lúc này là gần 7 giờ sáng, việc đầu tiên Ngô Hoài Sinh làm là nhìn lên bầu trời. Rõ ràng nơi đây quỷ bao trùm, che mờ cả dương quang. Chút ánh sáng mờ ảo này cũng nhuốm đầy quỷ khí, không hề sạch sẽ một chút nào. Dưới mặt đường lát đầy gạch cũ kĩ bằng phẳng. Xung quanh những ngôi nhà khác vẫn chưa mở cửa, cảnh vật có chút yên bình như bình.
“Chúa quỷ này cũng thật biết thưởng thức, nơi này xinh đẹp như một con phố cổ. Chỉ tiếc, ông ta không thể đem những thứ hoa thơm cỏ lạ, chim muông reo hót vào đây.”
Thất Nguyệt buông một câu cảm thán. Quả thật nơi này yên bình vượt quá mức cho phép. Xung quanh những ngôi nhà xây bằng gỗ vẫn đóng cửa im lìm. Cây cỏ xung quanh đều là một màu nâu tối, rõ ràng bọn chúng vẫn còn sống nhưng mà sắc chẳng hề xanh tươi. Không có một chút tiếng động dù là chim hót hay côn trùng kêu. Im lặng và ngột ngạt đến đáng sợ.
Tô Huyền Sương hỏi chuyện Lâm Sở, anh ta bắt đầu thuật lại những chuyện đã gặp phải sau khi tách khỏi nhóm người Ngô Hoài Sinh. Không nhiều, cũng không ít, chủ yếu là bọn ma quỷ bọn họ gặp ở trong mộ, sau đó đã lạc mất những người còn lại. Nhưng hiển nhiên lại không hề thấy nhắc đến những xác sống bị cổ trùng kí sinh.
Anh ta nói sau khi chạy loạn một hồi thì chạy tới được đây. Quá trình kể khá mơ hồ, đại khái khiến người nghe khó hiểu được những chuyện đã xảy ra. Trên người Lê Vương và Mai Thành không có bất kì vết thương nào. Theo lí mà nói, với cái sự mù mịt ma quỷ của bọn họ thì ít nhất cũng phải thương tích vài chỗ.
Cả Ngô Hoài Sinh và Thất Nguyệt đều cảm thấy kì lạ. Nhưng bọn họ đều không muốn nói, bởi vì Tô Huyền Sương có một đặc điểm, chính là chằm chằm bênh người của cô. Đi khoảng vài cây số, những ngôi nhà khác đã bắt đầu có dấu hiệu mở cửa. Nhưng bọn họ không trông thấy bất cứ ai, hay là trong đầu bọn họ bây giờ chỉ toàn là ma quỷ nên mặc nhận như thế.
Ban ngày Linh Hồ sẽ không dễ dàng xuất hiện, chúa Quỷ lại càng không. Đợi khi bắt được Linh Hồ, muốn đi tìm Quỷ ấn, Âm Dương ấn hay báo vật gì đó hẳn là phải đợi đến sau 0 giờ rồi. Tô Huyền Sương bây giờ bị mất tóc giả và đồ trang điểm, trông cô ta y hệt như bệnh nhân ung thư thời kì cuối.
Có một điều đặc biệt lạ nữa là ai cũng có thể nhìn ra Lê Vương thích Tô Huyền Sương. Anh ta quan tâm tới lớp trang điểm che đậy đó của Tô Huyền Sương hơn bất cứ ai. Nhưng lúc này anh ta trông chẳng có vẻ gì là quan tâm cả. Giống như trước nay Tô Huyền Sương đều mang bộ dáng đó vậy.
“Quay lại thôi, cứ đi như thế này không phải là cách. Dù sao chúng ta cũng tạm hiểu nơi này rồi.”
Ngô Hoài Sinh dẫn đầu quay lại, hai bên đường nhà nhà đã mở cửa, tuy nhiên không thấy bóng dáng ai cả. Sau khi về nhà, Tô Huyền Sương xin ở nhờ thêm một đêm nữa, bà lão có vẻ dễ chịu, lập tức đồng ý. Dù sao ban ngày cũng không xảy ra chuyện gì được, tám người bọn họ chia nhau ra đi ngủ, canh lúc trời tối bắt đầu hành động.
Ngô Hoài Sinh không ngủ, anh ngồi tựa người vào vách nhà nhìn m.ô.n.g lung. Lúc này, anh nhìn thấy chị gái của Thất Nguyệt. Dáng vẻ của cô ấy rất đỗi buồn phiền, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô qua kính chiếu hậu xe trên đường rừng. Lúc đó cô đang nở một nụ cười, nhưng sâu trong đôi mắt và nụ cười kia lại chứa một nỗi đau vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giao-uoc-cua-quy/49.html.]
Cô ấy bây giờ đang đi lại gần Ngô Hoài Sinh rồi lặng lẽ duỗi tay về phía trước. Ngô Hoài Sinh cũng duỗi tay mình chạm vào bàn tay lạnh toát nhưng hư ảo kia. Một loạt hình ảnh tái hiện lại trong đầu Ngô Hoài Sinh. Lần đầu tiên khi cô phát hiện người có mệnh đại hung đặt chân vào núi, cô đã có ý nghĩ đuổi người đó đi.
Nhưng vì cô chỉ là một dã quỷ bình thường, cho dù là con gái của thần núi đi chăng nữa cũng không thể làm gì hơn. Và rồi cô chỉ có thể từng bước, từng bước hù doạ Tô Huyền Sương để cô thấy khó mà lùi. Nhưng Tô Huyền Sương vẫn đi sâu vào núi, và cô vẫn không bỏ cuộc nhưng cuối cùng vẫn là không ngăn được.
Những người mang mệnh kì lạ đều giống như một lời nguyền rủa. Khi Thất Nguyệt kể chuyện Trần Đạm từng g.i.ế.c rất nhiều người để cho cô uống máu. Quả thật lúc đó Trần Đạm thật sự luôn hành động cổ quái, trông ông ta không khác nào một tên sát nhân tâm thần biến thái. Thực chất ông ấy không phải có ý định g.i.ế.c người, ông ấy chỉ đang dùng cách của mình để thực hiện giao phó của con gái, ngăn cản bọn họ vào núi.
Giàn tế đầu người bên ngoài là do ông ta sắp đặt, nhưng tượng Linh Miêu và những thứ khác thì ông ta cũng hoàn toàn không biết. Ngô Hoài Sinh không hiểu vì sao cô ấy phải giải thích rõ ràng như thế. Giống như...cô ấy đang trăn trói. Trước khi đi, cô ấy không muốn người khác phải hiểu lầm ý tốt của mình.
Tuy Ngô Hoài Sinh không hề nghe được câu chuyện của Thất Nguyệt kể, kể rằng người chị gái mang một nửa dòng m.á.u quỷ của cô chỉ ăn cơm trắng. Từ một quái vật biến thành hình dáng bình thường. Nhưng Ngô Hoài Sinh có thể cảm nhận được sự tốt đẹp bên trong cô ấy. Ai nói ma quỷ đều làm chuyện ác, ai nói con người tướng mạo đàng hoàng đều là hiền lành?
Vạn vật trong trời đất khi sinh ra đều là một tờ giấy trắng, viết lên tờ giấy trắng đó con đường chính hay tà đều do chính họ viết. So với ma quỷ, con người còn đáng sợ hơn nhiều. Ngô Hoài Sinh liếc nhìn Lâm Minh Triết là một con người thuần chủng. Bề ngoài sáng sủa, đẹp đẽ lại ấp ủ trong lòng giấc mơ được ngự quỷ. Còn con quỷ đang đứng trước mặt anh đây lại trong sạch như một tờ giấy trắng, chỉ có lòng giúp người. Dù cho có là dã quỷ, cô ấy cũng muốn làm một dã quỷ trong sạch.
Bọn họ không đòi ăn cơm, bà lão cũng không cần hỏi. Bọn họ cứ ngủ như thế cho đến khi được Ngô Hoài Sinh đánh thức. Lúc này là 6 giờ, Ngô Hoài Sinh đẩy nhẹ cánh cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Bầu trời cũng bắt đầu chuyển đen kịt giống như hôm qua. Một màu đen tối nhanh chóng bao trùm lấy tất cả, sau đó những ngọn đèn đường vàng nhạt mờ ảo đồng loạt sáng lên.
Ngô Hoài Sinh quay lại phòng, cùng với Thất Nguyệt và Tô Huyền Sương chuẩn bị lên lầu hai. Nếu chỉ là ma quỷ bình thường thì đối với Ngô Hoài Sinh không thành vấn đề. Nhưng bên trên rất có thể là Linh Hồ, Linh Hồ hẳn là không hề dễ đối phó.
Đội hình giống hệt đêm qua, vẫn là Tô Huyền Sương đi giữa. Bây giờ là hơn 6 giờ tối, men theo lối hành lang tìm chỗ cầu thang xuất hiện. Một ánh đèn pin sắp tắt đang dần đến gần, rục rịch mấy cái, hai bậc cầu thang hiện ra. Ngô Hoài Sinh cầm đèn lên bước, cầu thang đêm nay chừng như còn quái hơn cả đêm qua. Từng bậc thang lạnh lẽo nặng nề như muốn nuốt chửng người bước lên nó. Thậm chí bọn họ còn cảm nhận được bậc thang giống như một con vật to lớn nào đó đang chậm rãi chuyển mình.
“Cẩn thận, đi sát vào!”
Ngô Hoài Sinh lên tiếng nhắc nhở, vất vả qua một lúc, bọn họ cũng đã chạm chân lên tới tầng hai. Không khí của tầng này lạnh ngắt, cảm giác như bọn họ đang chui vào ngăn đông tủ lạnh. Di chuyển một cách chậm rãi đến căn phòng kia. Bọn họ đi đến đâu, hai bên vách gỗ kêu lên cót két đến đó.
Không biết Tô Huyền Sương đã nhìn thấy thứ gì, cô ta bỗng giật b.ắ.n mình. Thất Nguyệt có chút chán ghét, những người trong đoàn đều trải ra những chuyện khủng khiếp nhất trong mộ. Chỉ có cô ta là không phải nhìn thấy bất cứ thứ gì, điều này không công bằng.
Thất Nguyệt nắm lấy bả vai của Tô Huyền Sương, siết mạnh một cái rồi nói: “Đừng nhìn!”
Tô Huyền Sương khẩn trương gật đầu, sau đó cố gắng trấn tĩnh nhìn về phía trước. Bóng lưng của Ngô Hoài Sinh trong đêm tối rất vững chải, giống như một người mạnh mẽ đi qua bao tháng năm bị lãng quên. Bóng người đó cho dù là vật đổi sao dời vẫn không hề thay đổi, có chút giống với một nhành liễu tắm mình trong mưa gió lạnh lẽo.
Cô độc và tuyệt vọng! Hai điều đó trên người Ngô Hoài Sinh luôn hiện lên trong mắt cô. Ngô Hoài Sinh giống như một kẻ chơi vơi, một kẻ sống không có tương lai và mục đích. Dường như cuộc sống xung quanh anh chỉ duy nhất một màu xám ảm đạm.