Giếng Cổ Trân An - 32
Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:56:54
Lượt xem: 145
Giếng Cổ Trân An – Chương 32
“Hợp...anh ấy bị người trời bắt đi rồi.”
Lệ Hoa ngân ngấn nước mắt nói. Dù sao cô biết bản thân bây giờ chẳng còn chỗ dựa nữa, thần tiên và người khác biệt rất lớn, cô nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ được gặp lại Ngạo Vũ nữa.
Liên Thiền nhìn mà đau lòng, cô nắm lấy tay Lệ Hoa an ủi: “Không sao cả, anh ấy nhất định sẽ có cách.”
Thật ra Liên Thiền cũng đang rất m.ô.n.g lung, khi cô nhìn thấy Thiên Ma trận thì bắt đầu có chút sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên nhận được thứ gì đó rồi vui mừng nói: “Anh ấy...anh ấy về đến Vong Xuyên rồi, anh ấy về nhà rồi.”
Lệ Hoa cũng rất mừng, mặc dù cô biết bản thân mình chẳng thể đến được nơi xa xôi ấy. Bản thân cuối cùng cũng chỉ là một người vợ tạm bợ cõi trần mà thôi. Ngạo Vũ là hoàng tử cõi U Minh, lại có khả năng thành đôi với công chúa trên Trời.
Như thể nhìn thấu tâm tư của Lệ Hoa, Liên Thiền nói: “Mợ vẫn là mợ Hoa của nhà này, không ai có quyền đuổi hay ăn h.i.ế.p mợ đâu.”
Nói xong cô quay sang nói với Trình Nhất: “Anh là người quản lí nhân gian, việc này giao cho anh được chứ. Mợ ấy sau này sẽ về U Minh giới, nhưng trước khi đó anh phải bảo vệ mợ ấy chu đáo. Đừng làm cho tôi thất vọng đấy.”
Sau khi dặn dò cẩn thận, Liên Thiền tức tốc quay về U Minh. Lúc này Ngạn tướng quân đã đến ranh giới nhân gian và U Minh, sau khi vượt qua mấy cạm bẫy mà Nhạc Xuyên để lại thì trông anh ta có vẻ tả tơi.
Liên Thiền đáp xuống, cô mỉa mai nói: “Thứ chó săn này, có bổn điện ở đây, ngươi đừng hòng bước vào U Minh.”
Rút roi Vĩnh Sinh sau gáy ra Liên Thiền quất thẳng về phía Ngạn tướng quân. Anh ta bộ dạng nhếch nhác, cầm trường thương chống trả. Hai bên đánh nhau qua lại một lúc thì Thiên giới lại có người xuất hiện.
“Cảnh Nguyên, ngươi chưa c.h.ế.t à?”
Người vừa xuất hiện đã ngăn giữa hai người kia. Liên Thiền mỉa mai hỏi nhưng anh ta chỉ cười nói: “Ta chỉ bế quan có mấy trăm năm mà cô lại trù ẻo ta c.h.ế.t rồi sao?”
“Nói nhiều quá!”
Liên Thiền ghét tên này còn hơn Ngạn tướng quân thì phải. Cảnh Nguyên được gọi là Long đế, là vua của loài rồng, thân thế hết sức cao quý. Anh ta không phụng sự dưới trướng Thiên vương mà chỉ là giúp đỡ, mỗi khi anh ta xuất trận chắc Thiên vương phải tốn rất nhiều nước bọt mới được.
“Công chúa Liên Thiền vẫn như xưa nhỉ, rất tốt bụng và xinh đẹp, đúng không hổ là người đẹp nhất các cõi.”
Liên Thiền hừ một cái, chửi thầm tên này khó đối phó, cô nói: “Hôm nay có bổn điện ở đây, dù cho ai cũng không được quấy rầy Ngạo Vũ qua sông.”
“Bổn tọa không hỏi ý công chúa!”
Cảnh Nguyên vừa dứt lời đã đạp gió muốn xuyên qua kết giới U Minh. Liên Thiền cũng đuổi theo sau, cô dùng roi quấn chặt cổ chân anh ta kéo lại. Cảnh Nguyên bị roi kéo về, anh ta cũng chẳng hề bị động mà kéo Liên Thiền vào lòng và “cưỡng hôn” một cái.
Cảnh Nguyên thừa biết chỗ huyệt của Liên Thiền. Quả nhiên anh ta là khắc tinh của cô, như thế đã khiến cô tức giận giậm chân, và anh ta nhân cơ hội đó để vào U Minh. Bên ngoài Liên Thiền tức sắp điên, đó là nụ hôn đầu của cô đó. Vậy mà nụ hôn đầu lại còn bị cái tên đểu giả các cõi lấy mất, đúng là nên ân cần hỏi thăm tám đời tổ tiên nhà anh ta mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an-cfqp/32.html.]
Đã bực dọc mà cô quay sang còn đụng phải ánh mắt ngạc nghiên đến không chớp của Ngạn tướng quân thì còn tức hơn, cô nói: “Nhìn cái quái gì, chưa thấy cảnh phong lưu bao giờ à?”
Ngạn tướng quân khóc thầm trong lòng. Là ai đã ác độc gán ghép anh ta với cái bà cô hung dữ này thành một cặp thanh mai trúc mã cơ chứ...
Liên Thiền cũng bỏ Ngạn tướng quân mà xuyên qua U Minh. Bên dưới cõi U Minh, Vong Xuyên lúc này Ngạo Vũ đã được nửa đường qua sông. Bởi vì nghiệp anh không có nhiều nên qua sông nhẹ nhàng, nhưng đang yên lành thì Thanh Vân công chúa mang theo Thi Cẩu ra chắn bên kia sông.
Nhạc Xuyên liếc mụ ta một cái rồi nói: “Thanh Vân công chúa nên tránh xa chỗ này, cẩn thận ô uế thân thể.”
Thanh Vân công chúa hừ lạnh nói: “Có chỗ nào của cõi U Minh mà bổn cung không được đến ư?”
Nhạc Xuyên nâng mắt nhìn qua bà ta một cái rồi nhạt giọng nói: “Bổn cung ư, ta còn chưa được mời ăn cỗ đâu. Càng đừng nói tới nơi này thuộc tộc Bỉ Ngạn, là địa bàn của ta. Đừng nói đến cô, ngay cả U Minh vương muốn vào còn phải hỏi qua ý kiến của ta đấy.”
“Ngươi... cái tên vô lễ này, có tin ta xử lí ngươi không. Dám công khai sỉ nhục thứ phi của U Minh vương.”
Sao mà hai mẹ con nhà này vô lí đùng đùng y chang nhau vậy chứ. Nhạc Xuyên không có hứng thú nói: “Ta là hậu duệ của tộc Bỉ Ngạn, mà Bỉ Ngạn góp vai trò rất lớn để duy trì cõi U Minh. Công chúa Thanh Vân xuất thân cõi trời cao quý, tôi khuyên cô đừng có ở đây tự rước nhục cho mình thêm nữa.”
“Hừ, để ta xem hôm nay ta không cho phép, ai dám để tên nghịch tử kia trở về cõi U Minh.”
Thanh Vân công chúa vừa nói xong thì ăn ngay một roi của Liên Thiền. Liên Thiền đáp trên một đóa hoa Bỉ Ngạn dưới sông rồi khinh bỉ nói: “Nếu bà có sức thì đi dạy con gái của bà đi. Bà đừng có hỗn hào như vậy, thấy cha tôi bế quan thì bắt đầu ở đây làm càn à.”
“Đúng là một đám mất dạy, đúng là một đám có cha sinh không có mẹ dạy...”
Thanh Vân công chúa chưa nói hết thì mũi roi Vĩnh Sinh lại dí sát vào mình nên bà ta đành phải câm nín. Chắc là đang nghĩ ra nên mách lẻo với U Minh vương như thế nào đây mà.
Nhạc Xuyên vẫn đang tập trung quan sát Ngạo Vũ trên đò. Nhưng lúc này Cảnh Nguyên cũng đã đến bên kia bờ, anh ta đang chuẩn bị bay xuống tóm cổ Ngạo Vũ. Anh ta thừa biết Vong Xuyên không dễ qua, cho nên đã hóa thành hình rồng. Thế nhưng mới bay đến giữa sông, khi đã gần chạm được tới Ngạo Vũ thì đã nghe một tiếng vẫy nước lớn.
Ngay sau đó một cột sóng lớn cuộn trào giữa sông, một con Giao Long đen tuyền xuất hiện. Nếu Cảnh Nguyên là rồng trắng mọc thêm cánh uyển chuyển thì Giao Long lại trông to hơn, dáng vẻ cũng uy nghiêm hơn nhiều.
Giao Long vừa xuất hiện đã cắn ngay cổ rồng kéo xuống. Cảnh Nguyên sợ nhất là nước sông, khi bị kéo xuống gần đến mặt nước thì đập cánh bay lên, kéo theo Giao Long lăn lộn trên không trung mấy vòng.
Mà ngay lúc này vì Liên Thiền và Thanh Vân công chúa ẩu đả nên chẳng ai để ý Nhạc Xuyên đứng yên như tạc, không chút động tĩnh nào. Mấy vạn năm rồi mới nhìn thấy Giao Long cổ thú xuất hiện lần nữa nên đã khiến các cõi chao đảo không yên. Liên minh đã lập, Cảnh Nguyên không thể quậy đục nước Vong Xuyên được, càng huống hồ gì bây giờ Giao Long vạn năm lại xuất hiện chỉ để bảo vệ Ngạo Vũ thì Thiên giới không dám làm càn.
Trước đây rất lâu, Giao Long kia đã từng một lần suýt dở cả cõi Trời nên Thiên vương còn nhớ rõ lắm. Một đạo Thiên ý giáng xuống, triệu Cảnh Nguyên mau chóng quay về. May mà Cảnh Nguyên không hề tham chiến, nếu không hết đường dàn xếp.
Rồng trắng quay về, Giao Long cũng trở về dưới sông không một chút dấu vết. Thuyền chở Ngạo Vũ cũng đã qua đến bờ bên này. Nhạc Xuyên khẽ chớp mắt, anh nở một nụ cười rồi nói với Ngạo Vũ: “Chào mừng trở về.”
Liên Thiền cười giơ hết răng ra ngoài, cô nói móc Thanh Vân công chúa: “Thế nào, bà vùng vẫy tiếp đi, sao không vùng vẫy nữa?”
Thanh Vân công chúa yên lặng nghiến răng, bà ta hết nhìn Thi Cẩu rồi lại nhìn Liên Thiền. Có lẽ bà ta đang tưởng tượng rất nhiều về cảnh Liên Thiền bị Thi Cẩu cắn đây mà.