Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giếng Cổ Trân An - 58

Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:03:31
Lượt xem: 135

Giếng Cổ Trân An - Chương 58

Lệ Hoa và Ngạo Vũ ở bên nhau rất tốt, bọn họ chẳng cần nói gì nhiều, như thể đã rất hiểu nhau. Ngạo Vũ chưa bao giờ có suy nghĩ chê bai Lệ Hoa vì trước đây đã ở bên Nhạc Xuyên. Anh rất trân quý cô, nếu không vì sao có thể hy sinh nhiều đến như thế?

Nói về trận chiến năm đó, Ngạo Vũ đã chứng kiến hết thảy. Tuy rằng anh lúc ấy vẫn chẳng có bao nhiêu sức mạnh, nhưng khi đó anh đã lớn khôn rồi. Nhìn Lệ Hoa đang ngủ say bên cạnh mình, Ngạo Vũ lại nhớ đến năm xưa…

Rất nhiều năm về trước…

Khi Quỷ vực vẫn còn là Thánh địa của cõi U Minh, chủ nhân của cõi U Minh là gia chủ gia tộc Vong Xuyên. Vị ấy là một con Giao Long cổ xưa, vì sự kiêu ngạo của gia tộc nên không muốn tu thành rồng. Vĩ nhân ấy lại không hề có tên gọi, ông là một chiến thần vĩ đại. Ông chỉ có một đứa con gái tên gọi là công chúa Vũ Liên, nhưng oán than cô con gái duy nhất lại không có Giao cốt. Ông không có con trai, vì thế trong tộc xa có một thiếu niên duy nhất mang Giao cốt trong mình.

Ông ấy ra sức bồi dưỡng, hy vọng thiếu niên ấy lớn lên sẽ trở thành chàng rể của mình. Nhưng định mệnh không như chúng ta sắp đặt, dù chúng ta có là thần đi chăng nữa. Thời gian thấm thoát thoi đưa, một vị Sơ thần bị thương đã rơi xuống Quỷ vực và được thiếu niên kia vô tình cứu được.

Sơ thần kia chính là Lệ Hoa, mà thiếu niên chẳng ai khác chính là Nhạc Xuyên bây giờ. Định mệnh trớ trêu, hai bọn họ nảy sinh cảm tình với nhau, nhanh chóng trở nên quấn quýt. 

Sau khi bình phục, Sơ thần quyết định ở lại Quỷ vực giúp đỡ tu hành. Thiếu niên kia, công chúa Vũ Liên và Cảnh Nguyên đều được Sơ thần giúp đỡ. Thời gian thấm thoát trôi qua, vừa chớp mắt đã mấy trăm năm, lại xuất hiện một thiếu niên nữa gia nhập học đạo, chính là U Minh vương sau này

Lệ Hoa còn tưởng hai người họ sẽ êm ấm được vài ngày ngắn ngủi, ai mà ngờ còn chưa được quá ba ngày thì đã có người tìm đến.

Thấy Cảnh Nguyên đứng bên ngoài quỷ khí của Quỷ vực, Lệ Hoa không vui nói: “Sao vậy, bây giờ ngài làm Long đế rồi nên chẳng còn muốn bước vào chốn ô uế này ư?”

Đối diện với sự móc mỉa của Lệ Hoa, Cảnh Nguyên chỉ cười nhẹ rồi nói: “Cô không cần khó chịu với ta. Chẳng qua nếu như ta cũng bước vào chốn này, ta sợ bản thân không tẩy hết được ô uế. Như thế thì trên đời sẽ chẳng còn có vị thần nào còn thanh khiết cả.”

Lời Cảnh Nguyên nói rất có lí. Không phải anh ta chê bai gì, chỉ là anh ta không dám bước vào, sợ rằng một khi bước vào sẽ chẳng đủ khả năng để tẩy sạch ô uế. Giờ đây trên đời chỉ còn lại anh ta mang thân thể sạch sẽ để cân bằng trắng đen mà thôi. Một khi anh ta cũng ô uế nốt thì các cõi sẽ rơi vào tay Nhạc Xuyên ngay lập tức.

Nghe có vẻ như ai ai cũng đã chuẩn bị tâm sẵn sàng hy sinh để sống mái với Nhạc Xuyên ở trận chiến sắp tới. Lệ Hoa nhìn sâu vào mắt Cảnh Nguyên, cô có thể nhận ra sự đau buồn ẩn sâu trong mắt anh ta. Đã nhiều năm như thế mà anh ta vẫn chưa quên được công chúa Vũ Liên, vậy rốt cuộc anh đã làm sao để vượt qua nỗi đau đó trong nhiều năm như vậy chứ?

“Cảnh Nguyên, không biết ta có nên nói cho ngài biết sự thật này hay là giấu tiếp đây…”

“Cô đùa tôi đấy à, có lời gì muốn nói thì cứ nói, hoặc là không.”

Thấy dáng vẻ của Cảnh Nguyên, Lệ Hoa cuối cùng cũng nói: “Thật ra…Liên Thiền là con gái của ngài.”

Cảnh Nguyên chấn động mạnh, anh ta như thể đứng không vững mà lảo đảo. Thế nhưng ngay sau đó anh ta đã lắc đầu phủ nhận, bởi vì bản thân chưa từng ở cùng với Vũ Liên lần nào, làm sao lại sinh ra một Liên Thiền được chứ?

Lệ Hoa biết Cảnh Nguyên không tin, cô đành thở dài nói: “Ngài không nghĩ vì sao Liên Thiền lại có Giao cốt ư, khi mà cả Vũ Liên và U Minh vương đều không có? Ngài có thử kiểm tra xem, rốt cuộc ở trên người Liên Thiền là Giao cốt hay Long cốt chưa.”

Ai làm ơn đến giải thích giúp Cảnh Nguyên có được không, đầu óc anh ta đang rối như tơ vò. Anh ta tự nhận bản thân cả đời sáng suốt, chưa bao giờ lại ngu ngơ như lúc này. Cau mày nhìn Lệ Hoa, anh ta hỏi: “Cô nói cái gì vậy, cô có còn được tỉnh táo không đấy, cô mất trí rồi à?”

Tự dưng Cảnh Nguyên vừa mới dứt lời thì Lệ Hoa tự vả cho mình một cái rõ mạnh để thể hiện thật dứt khoát sự tỉnh táo của bản thân, sau đó nhướn mày nhìn Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên gật đầu, anh ta nói: “Cô có cơ hội giải thích.”

Lệ Hoa không c.h.ế.t một mình, cô kéo Ngạo Vũ đưa ra đoạn đầu đài, bởi vì tất cả mọi việc đều là tác phẩm của Ngạo Vũ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an-cfqp/58.html.]

Thật ra U Minh vương năm xưa được đoán rằng bị bệnh không thể có con nối dỗi. Vì vậy cho nên ông ta đã tóm được thư đồng bên cạnh Nhạc Xuyên lúc bấy giờ là Ngạo Vũ vì biết Ngạo Vũ có khả năng chữa bệnh rất tài tình.

Lúc ấy Nhạc Xuyên cứ tưởng Ngạo Vũ ham chơi nên ra ngoài chơi, lúc ấy anh ta cũng đang bận chiếm lấy Nguyên thân Tế nguyệt từ chỗ gia chủ nên không quan tâm lắm. Ai dè Ngạo Vũ bị tóm đi, nhốt lại để bào chế thuốc trị “vô sinh”.

Có trời mới biết Ngạo Vũ là vô tình hay cố ý, mà cái cần chế tạo lại không làm, làm một chuyện kinh thiên động địa. Vào đêm nọ, Vong Xuyên cốc mở tiệc, chẳng biết Ngạo Vũ đã làm như thế nào mà lại khiến bộ ba Cảnh Nguyên, Vũ Liên và U Minh vương rơi vào hoang mang.

Tới bây giờ Ngạo Vũ còn chẳng biết anh đã làm cách nào để làm ra loại thuốc gây ảo giác kia. Vũ Liên và U Minh vương đều nghĩ hai bọn đã ở cùng nhau, nhưng thực chất Vũ Liên đã ở cùng Cảnh Nguyên đêm đó…

Mặc dù U Minh vương đối xử với Vũ Liên không tốt, ông ta chẳng có chút tình cảm nào với bà. Nhưng vì muốn chiếm đoạt U Minh nên bất đắc dĩ phải cưới bà và có một đứa con nỗi dõi thì càng tốt. Vì thế ban đầu ông ta còn tưởng Ngạo Vũ đã thành công trị bệnh cho ông ta. 

Mãi đến sau này ông ta mới biết ông ta bị Ngạo Vũ chơi một vố đau, quạ nuôi tu hú. Khi ông ta nhận ra thứ mà Liên Thiền mang trong người chính là Long cốt, mà trên đời này làm gì có ai ngoài Cảnh Nguyên đâu chứ. Lúc ấy biết thì đã muộn, lại chẳng thể báo thù Ngạo Vũ, khi ấy Ngạo Vũ đã trở thành thần và lại cay đắng hơn là được sắp xếp trở thành con trai ông ta.

Cơn hận này U Minh vương dù có nằm mơ cũng chẳng nuốt trôi được, vì thế nên đã tìm đủ mọi cách để trả thù anh. Nói chung thì Ngạo Vũ cũng không oan mấy…

“Vũ Liên, cố lên, sắp được rồi…”

Gió bão cuồng phong, mây mù giăng lối, Vũ Liên đau bụng chuyển dạ. Khi ấy chẳng có ai ngoài Sơ thần đứng trực bên giường, trở thành bà đỡ bất đắc dĩ. Bởi vì tất cả cả ra ứng phó với cơn giận của đất trời. 

Sơ thần đứng dưới sâu vạn trượng hoàng tuyền nhưng lại có thể nhìn thấy được những vì tinh tú trên bầu trời. Thiên tượng thay đổi lớn như thế này là chuyện chưa từng có, tuy rằng dữ dội nhưng lại không giáng xuống hình phạt c.h.ế.t chóc nào. Đột nhiên Sơ thần nghĩ đến một điều, và khi nhìn lại thì quả nhiên suy đoán của cô đã đúng.

Vung tay làm phép, quả nhiên trên bụng Vũ Liên xuất hiện một con rồng đang uốn lượn. Trong chớp mắt, Sơ thần đã biết được sự tình bên trong. Nếu như chuyện này vở lỡ bây giờ nhất định sẽ không yên một chốn, vì thế cô quyết định sẽ che giấu điều này. Vừa hay chốn này không có người thứ hai nhìn thấy, cô vung tay giăng kết giới xung quanh căn phòng. 

Tuy rằng kết giới đã giăng nhưng vẫn không ngăn được gió lộng, Sơ thần một thân áo trắng dài tung bay, Vũ Liên cũng vặn vẹo từng hồi, tiếng hét đau đớn thảm thiết hòa lẫn vào trong tiếng rít của gió lộng sấm chớp. Thời gian trôi nhanh theo mắt thường nhưng lại quá chậm chạp với nỗi đau của Vũ Liên, một hậu duệ của rồng đã ra đời.

Tiếng khóc trẻ con vang lên, mưa gió ngoài kia đã tạnh hẳn. Chẳng ai biết được thiên tượng trên trời đã có sự thay đổi lớn. Chỉ có Sơ thần âm thầm thu dọn mọi thứ trở lại bình thường, sau đó vén rèm và bước ra ngoài.

“Sơ thần, Vương hậu và con của ta thế nào rồi?”

Thấy U Minh vương đã quay về và quỳ bái trước cửa, Sơ thần hít sâu một hơi rồi nói: “Đều ổn, chúc mừng phò mã đã có tiểu công chúa.”

Sơ thần vẫn luôn canh cánh chuyện này rất lâu. Qua mấy năm sau, cuối cùng cô lại yêu cầu U Minh vương nhận Ngạo Vũ làm con nuôi, nói là để bảo vệ cho Liên Thiền. Lúc ấy U Minh vương vẫn nghĩ Ngạo Vũ đã chữa được bệnh cho mình nên đương nhiên vui vẻ đồng ý. Ban đầu ông ta thật sự yêu thương Ngạo Vũ, còn nghĩ Ngạo Vũ là vì bào chế thuốc cho mình nên mới giảm tuổi thọ, nuôi mãi không lớn. Thực chất cơ thể của Ngạo Vũ rất lạ, chính là chậm phát triển hơn người khác gấp mấy lần. Cho nên đừng thấy anh nhỏ mà tưởng còn trẻ, thật ra anh đã rất nhiều tuổi rồi.

Sơ thần có thể nhìn thấy được trước tương lai một thời gian nhất định, vì thế cô luôn muốn chuẩn bị đường lui cho mình. Vốn đã thu xếp ổn thỏa hết thảy thì cô lại bất ngờ khi trong tộc có người âm mưu tạo phản. Mà kẻ đó chẳng ai xa lạ, chính là người cô yêu, Nhạc Xuyên. Anh ta đang muốn g.i.ế.c gia chủ đoạt vị, và quan trọng hơn hết là đoạt đi Nguyên thân Tế nguyệt. 

Ban đầu người mang Tế nguyệt về chỉ là đơn thuần muốn cho cõi U Minh cũng có trăng mà thôi. Nhưng Nhạc Xuyên lại thấy được sức mạnh thật sự của nó, vì vậy đã ủ một âm mưu kinh thiên động địa. Nhưng lúc Sơ thần đến nói cho gia chủ thì ông ấy chỉ cười và thản nhiên nói: “Tất cả việc này đều được các vị cổ thần sắp xếp, bất kể là thiên địa hay nhân quả đều có lí do của nó. Chúng ta cố ý tránh đi chính là làm đảo lộn tất cả, như thế các cõi sẽ bị chao đảo, khó mà yên bình.”

Sơ thần biết ý gia chủ đã quyết cho nên cô cũng không còn cách nào cả…

Cho đến đại chiến thật sự diễn ra, một trận phong ba bão táp thật sự đã đến. Sơ thần không ngờ Nhạc Xuyên có thể g.i.ế.c cô và lấy đi thần cốt của mình. Sự tàn nhẫn của Nhạc Xuyên cô đã được trải qua một cách triệt để. Nhưng cô là Sơ thần, sức mạnh của cô là không thể biết được. 

Cuối trận chiến, cô đã dùng hết sức mạnh còn lại để phong ấn Nhạc Xuyên cùng với Nguyên thân Tế nguyệt bên dưới Quỷ vực, từ đó đóng luôn Quỷ vực, để nó trở thành vùng cấm địa quan trọng. Tuyên cáo với các cõi người trở thành U Minh vương, Sơ thần làm tất cả những việc này chính là đổi lấy một đường sống cho Ngạo Vũ, nào ngờ cuối cùng anh vẫn phạm lỗi để bị phạt nặng như vậy.

Loading...