Giếng Cổ Trân An - 57
Cập nhật lúc: 2024-07-21 17:35:05
Lượt xem: 30
Không ai ở cõi Trời mà không biết hay không sợ uy danh của Long đế Cảnh Nguyên, đương nhiên công chúa Thanh Vân cũng không ngoại lệ. Khi Cảnh Nguyên nói ra câu đó thì bà ta cũng xem như án tử cho mình. Chỉ là chắc bà ta cũng sẽ nở mặt nở mày một phần nào đó, bởi vì từ xưa đến nay chưa từng nghe đến Long đế g.i.ế.c ai bao giờ. Nếu như bản thân được trở thành hồn ma đầu tiên dưới tay của hắn ta thì chắc chắn là việc cần hãnh diện.
Nhưng ngay khi Thanh Vân nhắm mắt xuôi tay chịu c.h.ế.t thì mãi chẳng thấy gì, bà ta chậm rãi mở mắt ra thì nhìn thấy Cảnh Nguyên đã thu kiếm từ bao giờ. Cảnh Nguyên đã đi đâu mất, chỉ để lại đám người Lệ Hoa đứng đó nhìn bà ta với ánh mắt chán ghét. Bây giờ Liên Thiền không có ở đây, mà cô ấy cũng đã nhờ vả Lệ Hoa trông chừng Trình Nhất nên Lệ Hoa đã nói với Nhạc Xuyên: “Anh có việc gì thì làm đi. Tôi trông chừng anh ta và chờ Liên Thiền quay về. Dù sao bây giờ nhân gian đầy rẫy người hóa quỷ, tôi cũng lực bất tòng tâm.”
Nhạc Xuyên bỗng thấy có hơi chua xót, anh ta nhớ năm xưa Lệ Hoa không phải là con người vô tâm với chúng sinh như vậy. Hai kiếp đầu thai, rốt cuộc cô đã thay đổi thành như thế này rồi. Thấy ánh nhìn của Nhạc Xuyên, Lệ Hoa nói: “Đừng mong chờ gì ở tôi cả, bây giờ tôi chỉ muốn làm một con quỷ bình thường, chờ ngày trả thù những kẻ đã hại tôi mà thôi.”
Nhạc Xuyên ngẫm lại, anh ta cảm thấy cũng đúng. Rốt cuộc Lệ Hoa đã đầu thai thành như vậy thì đúng là các cõi đều có lỗi với cô. Năm đó cô không màn gì cả để cứu các cõi nhưng rốt cuộc chẳng ai biết ơn. Sự thật bày trước mặt rõ như ban ngày nhưng tất cả đều nhắm mắt giả mù, nhẫn tâm trừng phạt cô thảm thương đến như vậy. May mắn thay rốt cuộc nguyên thần ban sơ của Lệ Hoa vẫn còn ngự trị, nếu như đổi lại là anh ta chăc chắn các cõi đã tắm m.á.u thành sông từ lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/57.html.]
“Liên Thiền công chúa lần này về U Minh chỉ sợ sẽ không thể quay lại đây một sớm một chiều được. Lần này U Minh vương một lòng tạo phản, chỉ sợ sẽ có vụ đảo chính, U Minh lần này loạn lạc triệt để.”
Nghe Nhạc Xuyên nói như thế, Lệ Hoa lo lắng hỏi: “Như thế nào, vậy chẳng phải hai anh em họ đều gặp nguy hiểm hay sao?”
Thấy bộ dạng của Lệ Hoa đang lo lắng, Nhạc Xuyên lảng đi rồi nói: “Lo lắng vô ích, tất cả đều là số mệnh của bọn họ. Bây giờ cô nếu như đến cõi U Minh thì nhất định sẽ được ít hơn hại.”
“Vậy còn anh, sao anh không về giúp bọn họ?”
Nhạc Xuyên cười nhạt nhìn Lệ Hoa rồi nói: “Cô trông tôi xem có giống có địa vị gì không cơ chứ. Tôi chỉ là một quan quèn ở Vong Xuyên, dù U Minh có đổi bao nhiêu chủ đi chăng nữa cũng chẳng liên quan đến tôi.”