Giếng Cổ Trân An - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-03-24 19:39:27
Lượt xem: 142
Đêm nay là đêm thứ bảy kể từ sau khi Hương rơi xuống giếng. Người c.h.ế.t hiện hồn về sau thất đầu tiên!
Gia đinh canh gác hét lên một tiếng thảm thiết: “Ma...hồn ma cô Hương hiện về.”
Cả nhà trên dưới đều bị gia đinh làm cho tỉnh giấc, nhưng chẳng có ai dám ló đầu khỏi cửa xem thực hư thế nào. Mà cái bóng trắng được cho là Hương kia lại từ dưới giếng đi lên, sau đó múa may quay cuồng xung quanh giếng. Bà Nhài gọi bà mối giật ngược nhưng bà mối chẳng dám ra khỏi cửa, bà ta nói: “Tôi không dám đâu, cô ta làm ma rồi thì nhất định sẽ biết tôi từng yểm bùa cô ta, bây giờ ra đó chẳng khác nào tìm chết.”
Bà Nhài lộn hết cả tiết, nhưng bà ta vừa hé cửa một tí thì đã sợ xanh mặt khi nhìn thấy bóng ma của Hương nên đành rút vào phòng đóng chặt cửa lại.
Lúc này ngoài sân chỉ có một gia đinh canh gác đang lết dưới đất không đi nổi. Dù sao trước nay khi nhìn thấy bóng Hương múa bên hồ thì ai cũng biết cô ta vẫn là người sống nên không sợ. Bây giờ đã biết rõ mười mươi là cô ta đã c.h.ế.t thì ai không sợ cho được.
Ấy vậy mà Lệ Hoa lại không sợ. Sau cái đêm gặp quỷ dưới giếng ngoi lên kéo chân Hương thì cô như thể thay đổi, từ sợ không đi nổi biến thành hết sợ. Lúc này Lệ Hoa đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì Mai ngăn lại, nó nói: “Mợ không nên ra ngoài đâu.”
Dù muốn lắm nhưng thấy thái độ kiên quyết khuyên bảo của Mai thì Lệ Hoa cũng đành làm ngơ mà đi vào. Nhưng cô vẫn bứt rứt lắm mà nói: “Trong cái giếng kia rốt cuộc là có thứ gì chứ?”
“Em không biết, mợ tốt nhất cũng đừng tò mò làm gì hại thân.”
Mai đóng chặt cửa rồi tắt đèn trong phòng tránh việc bị thứ gì đó để ý tới. Lệ Hoa ngồi trên giường nhưng vẫn bứt rứt không yên, cô lại hỏi: “Nhưng em biết gì không, đêm đó tôi nghe thấy bài hát và hai bọn họ hát rất giống nhau.”
“Có gi lạ đâu chứ, có lẽ con quỷ dưới giếng muốn dùng cách đó đẻ bắt cô Hương thôi.”
Mai vừa nói vừa bỏ mùng trở xuống cho Lệ Hoa, Lệ Hoa lại nói: “Nhưng tôi lại thấy bài hát đó rất quen thuộc, từ đêm trước Hương hát tôi đã cảm thấy quen rồi.”
Bàn tay Mai dừng lại, cô quan sát Lệ Hoa một lúc rồi nói: “Coi chừng mợ bị bệnh rồi, ngày mai em sẽ bảo Nhạc Xuyên sang khám cho mợ.”
“Nói đến Nhạc Xuyên tôi mới nhớ, anh ấy rốt cuộc là ai vậy. Sao trong nhà này ai cũng phải kiên dè chú ấy vậy.”
“Có nói gì mợ cũng sẽ không tin đâu. Nhưng mợ chỉ cần biết anh ấy là một người biết về phần âm, bà mối kia không phải là đối thủ của anh ấy.”
Mai biết Lệ Hoa sẽ không tin những lời thêu dệt nên quyết định nói thật. Lệ Hoa nghe hiểu, cô lại hỏi: “Vậy tại sao chú ấy không can thiệp vào chuyện cái giếng kia?”
“Anh ấy sẽ không can thiệp vào chuyện gì ngoài trừ việc của cậu Hợp và mợ. Anh ấy cũng không phải là pháp sư chuyên trừ ma, có rất nhiều chuyện anh ấy phải tuân thủ quy tắt, không được làm trái lẽ tự nhiên của thế gian.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-10.html.]
Ngày hôm sau tin đồn về việc trong nhà có ma đã trở nên rộng rãi. Bởi vì cái c.h.ế.t của Hương không giống với những người trước đây, và trước khi c.h.ế.t thì cô ta đã có dấu hiệu là bị ma quỷ ám nên những lời thiêu dệt càng lúc càng nhiều và tam sao thất bản rộng rãi. Mặc dù đêm đó người nhìn thấy Hương bị kéo chân chỉ có mình Lệ Hoa mà thôi.
Nhưng những lời đồn kia cũng không phải không có căn cứ. Về sau mỗi đêm đều thấy hồn ma của Hương xuất hiện vào lúc nửa đêm ở quanh giếng. Bà Nhài dù có dùng biện pháp nào đi chăng nữa vẫn không ngăn được lời của người ở nên bà ta cũng dần bất lực.
Lời đồn về nhà họ Đinh đêm đêm đều có ma nữ hiện hồn ngày càng lan rộng, cả vùng đều biết đến. Có hai luồng ý kiến trái chiều, một là lo lắng cho mợ Hoa gả về nơi như vậy, hai là nói Lệ Hoa vào cửa đã xui xẻo hại c.h.ế.t người. Lại thêm ít người nói Lệ Hoa vì ganh ghét mà g.i.ế.c vợ lẻ của chồng.
“Đêm nọ, nửa đêm Lệ Hoa đang ngủ thì nghe thấy tiếng cót két. Cô đã nghe lời dặn của Nhạc Xuyên, không muốn tò mò nhưng âm thanh ấy cứ thôi thúc cô không tài nào ngủ được. Không dám gọi Mai sợ bị nó ngăn cản, cô đành nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
May mà giờ này hồn ma của Hương còn chưa xuất hiện, cô rón rén đi về phía phòng của cậu Hợp. Quả nhiên là âm thanh phát ra từ căn phòng đó. Lệ Hoa khựng lại, cô sợ chẳng may gặp Nhạc Xuyên thì sẽ chọc cho anh ta tức giận và sau này sẽ không giúp mình nữa nên lại khựng bước chân.
Nhưng âm thanh kia như thể dày xéo tâm hồn cô nếu như cô không bước vào trong vậy. Đắn đo một lúc nữa, Lệ Hoa quyết định đẩy cửa đi vào.
Bên trong vẫn y như đêm đó, bảy cái lồng đèn treo trong phòng, chiếc giường kia vẫn cót két như thế. Trong lúc Lệ Hoa còn thừ người ra thì cánh cửa phía sau lưng cô nặng nề đóng lại. Biết được chuyện chẳng lành, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau choàng qua eo cô, một giọng nói thì thầm vang lên: “Tôi lạnh quá, em hãy sưởi ấm cho tôi đi.”
Lệ Hoa sợ mất cả mật, cô không kịp nhìn gì đã tung người chạy một đường về phòng mình. Mặc dù sợ lắm nhưng cô lại chẳng dám kể với ai, dù sao đó cũng là chồng mình, nhưng lạnh lẽo như thế khiến cô hoài nghi không biết anh ta còn sống hay đã c.h.ế.t nữa.
Một hôm Lệ Hoa đi ra chợ nghe được những tin đồn kia thì cô chỉ biết khóc trong lòng nhiều chút. Cô nào đã được gặp “chồng” mình đàng hoàng đâu mà họ nói cô ghen chứ. Với lại mấy cô vợ lẻ trên danh nghĩa kia cũng chỉ là cưới về cho cha chồng hưởng thôi thì ghen tị cái quái gì.
Lệ Hoa cũng chẳng thèm so đo, dù sao một số người nhìn thấy cô bây giờ ăn mặc đẹp đẽ, má phấn môi son, ngọc đeo đầy người thì ghét ấy mà, Lệ Hoa tự nhủ như thế.
Nhưng đi một lúc thì Lệ Hoa lại nhìn thấy một đám người đang bu vào đánh ai đó. Vốn cũng tiện mắt nên cô đã kéo Mai đi lại xem thử và hơi bất ngờ vì...người đó chính là cha cô.
Lệ Hoa giật mình, dù sao trong mắt cô từ bé đến lớn cha mình chưa từng bị như thế nên cô chẳng nghĩ được gì mà lao vào hét lớn: “Các người đánh người tôi sẽ báo lên chánh quyền đó.”
Tiếng hét của Lệ Hoa khá lớn nên đánh động được bọn chúng chú ý. Lệ Hoa cũng không sợ, cô nói: “Tao là mợ cả của nhà họ Đinh.”
“Á à, hóa ra là cô con gái xui xẻo của ông ta à?”
Một tên râu quai nón nói xong thì quay xuống đất nói với ông Phúc cha cô: “Con gái lấy chồng giàu có của mày tới cứu mày kia. Mau lấy tiền của nó trả tiền rượu cho bọn tao đi. Nếu không trả đủ thì hôm nay mày c.h.ế.t với tao. Tao không biết mày lại có đứa con gái xinh đẹp như vậy đó, hay là để tao ngủ với nó trừ tiền cũng được.”
Lúc này đám đông đã vây lại nhưng chẳng có một ai ra tay ngăn cản, hầu như tất cả mọi người đều căm ghét Lệ Hoa vì một lí do nào đó.
Mai lúc này đã tức lắm rồi, nó muốn nhai đầu thằng cha đang nói lắm nhưng thân thể lại không cho phép. Nhưng ngay lúc thằng cha râu quai nón kia chuẩn bị đưa bàn tay bẩn thỉu của nó chạm vào mặt Lệ Hoa thì một bàn tay khác đã bắt lấy tay nó rồi vặn ngược lại. Trong tiếng rên rỉ đau đớn của tên râu quai nón, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Mày là thằng trôi sông lạc chợ nào lại dám đòi ngủ với vợ của cậu, mày chán sống rồi sao?”