Giếng Cổ Trân An - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:32:50
Lượt xem: 140
Nghe thì cũng có lí đấy, nhưng ai mà không biết ông ta có tính dâm dê hoang lạc từ xưa đến nay rồi. Bình thường nếu như con người không khởi tâm bậy bạ thì sao ma quỷ có thể đưa đường dẫn lối cơ chứ. Mà bà Nhài lúc này mặc dù biết thừa như thế nhưng bà ta vì quá sợ hãi nữ quỷ trong giếng mà gọi người đến kéo ông Bình đi chữa trị.
Nhưng dù cho có tám cái gan thì gia đinh cũng chưa chắc dám bén mảng tới gần giếng, cuối cùng đàn phải tới tay Nhạc Xuyên kéo đi. Mà nữ quỷ trong hồ thấy Nhạc Xuyên đi tới thì cũng sợ hãi thụt xuống chi dám ló cái đầu lên nhìn.
Nhạc Xuyên không để ý đến cô ta, một tay kéo ông Bình rồi đi về phòng ông ta. May nhờ có Nhạc Xuyên đi tới nên nữ quỷ mới tha cho bọn họ đêm nay, nhưng nó lại ném một ánh nhin sắc lẹm về phía Lệ Hoa.
Mặc dù mờ ảo chẳng thấy được rõ điều gì nhưng Lệ Hoa vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy, mà tình cờ Mai cũng nhìn thấy, nó nói: “Em cần phải sớm về dưới mới được. Tình hình bắt đầu phức tạp rồi, một khi Nhạc Xuyên đi thì em sẽ không thể nào bảo vệ được mợ.”
“Nữ quỷ kia... Là sao vậy?”
Lệ Hoa kéo Mai vào phòng, lúc này cô mới biểu lộ sự sợ hãi của mình ra ngoài. Mai có chút buồn cười nói: “Em tưởng mợ lớn lên như thế thì không biết sợ gì chứ. Ngay cả rết lớn mà mợ còn có thể ăn không kịp g.i.ế.c kia mà.”
Lệ Hoa phút trước đang giận vì mình bị sỉ nhục quá khứ thì giây sau lập tức sửng sờ, cô gặng hỏi: “Sao em biết được chuyện đó. Ngoài tôi và con rết ra thì tuyệt đối không thể có người thứ ba biết được.”
“Sao mợ dám chắc điều đó chứ, là con rết kia đã về báo mộng cho em đấy.”
Lệ Hoa ngẩn tò te, mặc dù không biết vì sao Mai lại biết được chuyện đó nhưng cô dám chắc là nó vừa chọc cho cô vui và quên đi sợ hãi. Cô đột nhiên ôm Mai rồi nói: “Em phải đi à, em có trở lại không?”
“Mợ ngốc à, em không trở lại thì ai bảo vệ mợ. Nhiệm vụ của Nhạc Xuyên không phải là bảo vệ mợ. Em phải trở lại để bảo vệ mợ cho đến lúc anh Ngạo Vũ có thể bảo vệ mợ chứ.”
Lệ Hoa không hẳn là bị ngốc, nhưng cô cũng sẽ không quan tâm, không nhiều chuyện quá. Cô chỉ cần sống được một ngày yên ổn thì hay một ngày, cũng không muốn làm người hùng hay có chí lớn gì cả.
Nếu như người khác thì nhất định sẽ không ngồi yên với những chuyện xảy ra đâu, nhưng Lệ Hoa thì khác. Không biết có phải vì kiếp trước đây cô vì nhiều chuyện quá mà có kết cục không đẹp hay không mà kiếp này lại có thể ngẩn ngơ mà sống như thế.
Ngày hôm sau Mai trúng gió chết, thực chất là do Nhạc Xuyên gạch dương thọ của người ta. Lệ Hoa ngồi trong phòng lưu luyến ôm xác Mai, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng cô có tình cảm rất tốt với Mai, dù sao nó cũng đã rất lo lắng và giúp đỡ cô mấy tháng qua.
Nhạc Xuyên đi tới gỡ tay Lệ Hoa rồi nói: “Cô ấy phải đi rồi, nếu cô cứ ôm cô ấy như thế thì Ngục Cẩu sẽ không câu hồn được.”
Lệ Hoa cũng nghe lời, nhưng khoảnh khắc cô vừa bỏ Mai ra thì lại nhìn thấy hai con ch.ó hai đầu to lớn đang đứng trước cửa. Thân hình nó to lớn hung hăng với hai cái đầu và hàm răng sắc nhọn, ngay cả những cái móng vuốt kia cũng làm Lệ Hoa thấy sợ hãi.
Thấy bọn chúng đang đứng đó trân trối nhìn mình khiến Lệ Hoa hoảng sợ nói: “Chó, chó đáng sợ quá...”
Nhạc Xuyên khẽ giật mình, anh ta không nghĩ rằng Lệ Hoa lại có thể nhìn thấy Ngục Cẩu. Mai vừa thoát khỏi xác phàm, cô đang trở thành một cô gái xinh đẹp, là công chúa Liên Thiền của U Minh giới và đang chậm rãi đi về phía Ngục Cẩu.
Tuy nhiên Lệ Hoa không thể nhìn thấy Liên Thiền, trong mắt cô chỉ có hai Ngục Cẩu đáng sợ. Cô ôm đầu rên rỉ thống khổ, chẳng hiểu vì sao cô lại sợ đến như thế. Nhạc Xuyên thấy tình hình không ổn nên bèn giữ tay Lệ Hoa rồi hỏi: “Cô làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-14.html.]
Ngay lúc này Lệ Hoa cảm thấy đầu óc mình nổ tung, bài hát mà ma nữ dưới giếng hát cứ vang đi vọng lại trong đầu mình. Bài hát này thật sự rất quen thuộc, giống như trước đây cô đã từng hát rồi.
“Lá là la...la...la...”
Lệ Hoa vô thức ngân nga mấy câu lời bài hát khiến Nhạc Xuyên không khỏi kinh hãi, anh ta cố trấn an Lệ Hoa: “Cố bình tĩnh lại...”
“Á....”
Lệ Hoa ôm đầu rên rỉ, lúc này trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh và cảnh vật lạ lẫm. Nhưng những hình ảnh đó trôi qua rất nhanh và lộn xộn khiến cho cô không có cách nào nhớ được.
Nhạc Xuyên nhanh chóng ra lệnh cho Ngục Cẩu đưa Liên Thiền về U Minh, còn mình tiếp tục trấn an Lệ Hoa.
“Ngục Cẩu...Ngạo Vũ đừng mà...”
Lệ Hoa hét lên một tiếng trong vô thức rồi ngất đi. Đến khi tỉnh lại chỉ có một mình cô trong căn phòng tăm tối. Vẫn chính là phòng cô nhưng vì không có Mai nên chẳng ai thắp đèn. Lệ Hoa ho khan mấy tiếng, cô cảm thấy đầu đau dữ dội. Lồm cồm xuống giường, cổ họng khát khô nên cô đành ra ngoài tìm nước uống. Mặc dù về đây đã lâu nhưng do đều là Mai mang đến cho nên cô còn chẳng biết nước để ở đâu nên cứ đi loạn xạ. Không biết bây giờ là lúc nào, chỉ thấy trời đã tối và ánh trăng lờ mờ soi xuống.
Lệ Hoa đi đến nhà củi, may mắn là tìm thấy một cái lu chứa nước nên cô với lấy cái gáo và uống một hơi đã đời. Vừa uống xong thì cô nghe thấy tiếng khóc thút thít, lúc này cô mới nhớ ra đêm trước bà Nhài đã nhốt Thùy vào trong nhà củi. Vốn cô định sẽ giúp đỡ một chút nhưng vì Mai qua đời nên cô ngất đi đến tận giờ này.
“Ai đó, có phải cô Thùy không ạ?”
Lệ Hoa nói rất nhỏ, nhưng dường như người bên trong không nghe thấy thì phải. Dù không muốn đi vào nhưng sợ nếu như nói lớn thì sẽ bị phát hiện, bây giờ Mai không có ở đây tuyệt đối không được làm bậy. Nếu như không có người bênh thì coi chừng đến lượt cô ăn hành. Giờ cô mới biết Nhạc Xuyên và Mai dám cãi bà Nhài là tại vì bọn họ đều không phải người thường, vì vậy đừng mơ làm loạn, không dễ đâu. Bây giờ Mai không ở đây, nếu cầu cứu Nhạc Xuyên thì chẳng khác nào đi đánh bạc cả.
Đắn đo một lúc, Lệ Hoa cũng quyết định đẩy cánh cửa nhà củi đi vào. Bên trong tối om chỉ có một ngọn đèn bong bóng le lói. Thùy đang nằm một góc với thân thể lõa lồ, nghe thấy có tiếng mở cửa thì cô ta sợ hãi vội vã cuộn người lại tự bảo vệ.
Lệ Hoa dấy lên sự xót xa trong lòng, dù cô có khờ thì cũng thừa biết Thùy đã bị những gì ở đây. Cô đã chứng kiến ông Bình, và nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của những gia đinh khác thì cũng hiểu phần nào. Dù sao ngoài việc thân thể Thùy đầy vết thương chằn chịt thì cô ta cũng rất đẹp và trắng trẻo.
“Đừng sợ, là tôi Lệ Hoa đây.”
Tiếng thút thít kia có phần giảm, Thùy nói: “Là mợ Hoa sao, sao mợ lại ở đây. Để bà phú hộ biết được thì mợ cũng bị phạt đấy.”
“Không sao đâu, đừng lo cho tôi. Cô lạnh không, tôi cởi bớt áo cho cô.”
Giờ này đang vào mùa xuân, thời tiết về đêm có phần lạnh lẽo, lúc Lệ Hoa đi ra ngoài còn mặc thêm hai cái áo khoác. Nghĩ đến Thùy phải chịu lạnh ở đây thì cô lại nhớ đến mình ngày xưa. Lệ Hoa không quá hiểu sự đời nhưng cô có thể thương cảm người khác bằng ví dụ của chính bản thân mình.
“Mặc vào đi, dù không ra gì nhưng cũng ấm. Đợi tôi quay về lấy cho cô cái quần.”
Lệ Hoa không chê Thùy mà cởi hẳn hai cái áo khoác ra để cho Thùy mặc vào. Thân cô lạnh từ bé nhưng mà bây giờ sờ vào Thùy cô còn có cảm giác lạnh cóng hơn cả mình, cô ta đang run lên từng đợt.
Thấy thế, Lệ Hoa vội vã an ủi Thùy mấy câu rồi sốt sắn muốn trở về lấy quần. Thế nhưng cô còn chưa đi được ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng động phía sau. Quay đầu nhìn lại thì cô giật mình giậm chân tại chỗ. Thùy đang êm đẹp nằm đó bây giờ đã lấy áo cô đưa cho để làm dây thắt cổ treo trên xà nhà.