Giếng Cổ Trân An - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-03-24 20:33:56
Lượt xem: 138
Những cảnh tượng trước mắt diễn ra rất mơ hồ, Lệ Hoa nhìn thấy mình ăn mặc rất đỗi kì lạ và xinh đẹp. Nhưng cô chẳng thể hiểu nỗi nó là thứ gì, cô chẳng thể biết được. Nhưng cảnh tượng kia nhanh chóng trôi qua, chuyển cảnh đến một nơi tối tăm lạnh lẽo và cô đang bị giam cầm.
Khi cô đang rất tuyệt vọng thì xuất hiện hai con ch.ó to lớn màu đen hai đầu. Lệ Hoa mơ hồ nhận ra hai con ch.ó kia chính là xuất hiện lúc Mai chết, lẽ nào nó chính là Ngục Cẩu câu hồn người c.h.ế.t trong truyền thuyết ư?
Ngục Cẩu đang đến gần, Lệ Hoa sợ hãi tột độ, bởi vì nhìn bộ dạng của nó không phải là đến dắt hồn đâu, mà là đến để xé hồn thì đúng hơn. Lệ Hoa dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể chạy, thậm chí không thể cử động.
Nhìn hai con Ngục Cẩu đang dần đến gần, đôi mắt chúng đỏ hoe như máu, thậm chí cô có thể nhìn thấy ánh lửa đang rực cháy trong mắt chúng. Chúng đang thè lưỡi dài với nước dãi vươn vãi và những cái răng nhọn hoắt.
Vừa mới nhìn vào mắt chúng, Lệ Hoa đã cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực. Đây hẳn chẳng phải là trạng thái của bản thân mà Lệ Hoa đã nhìn thấy. Cô ở nơi đó rất mạnh mẽ và bản lĩnh chứ chẳng ngu ngơ c.h.ế.t nhát như cô bây giờ.
Ngục Cẩu đã khiến người nhìn vào mắt nó phải tuyệt vọng trước khi chúng hành quyết. Nhưng lúc này đây một giọng nói đanh thép và có phần lạnh lẽo vang lên: “Ngục Cẩu to gan, người của tôi mà các ngươi cũng dám động vào.”
Lệ Hoa chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đó, mặc dù chẳng thấy được mặt mũi nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Người đó với bộ dạng rất lạ, chỉ thấy một chiếc áo choàng đen rất dài được khoác phía sau. Ngục Cẩu phản chủ, quay lại gầm gừ chuẩn bị tấn công người đó.
Anh ta cũng không vừa, mới chớp mắt đã rút ra một thanh kiếm dài sáng đánh với Ngục Cẩu. Lệ Hoa ở trong giếng cảm thấy cảnh này thật sự quen thuộc, giống như trước đây cô đã từng trải qua rồi vậy. Mặc dù người áo đen kia đánh nhau với Ngục Cẩu rất tốt nhưng sau đó chẳng hiểu vì sao anh ta lại bỏ đi, để cho Ngục Cẩu cứ thế bổ nhào vào cô. Lệ Hoa trong ảo cảnh cảm thấy rất đau, cô đau thể xác linh hồn vì bị Ngục Cẩu cắn thì ít, nhưng cảm giác đau đớn tuyệt vọng lại rất nhiều...
Lệ Hoa trồi lên mặt giếng, đúng lúc có một bóng người xuất hiện bên trên và chìa tay ra kéo cô. Lệ Hoa ướt sũng như chuột lội, cô sặc sụa nước, sau đó nhớ tới cái giếng này có mấy xác c.h.ế.t thì ôm bụng nôn thốc nôn tháo, cô muốn nôn hết mớ nước đã bị uống vào bụng.
Người đàn ông kia cũng rất tốt bụng vuốt lưng cho cô một lát. Sau khi bình thường trở lại, Lệ Hoa mới nói: “Anh là ai vậy?”
“Trình Nhất, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trình Nhất.”
“Bác sĩ...anh là người của nhà nước ư?”
Thời bấy giờ, chỉ có người làm việc cho nhà nước mới được gọi là bác sĩ, còn như Nhạc Xuyên chỉ có thể gọi là thầy thuốc. Lệ Hoa nhìn xung quanh tìm kiếm, không nhìn thấy ai thì cô hỏi: “Có chuyện gì vậy, có phải tôi c.h.ế.t rồi không?”
Lệ Hoa nghi ngờ bây giờ chỉ có khả năng duy nhất là cô đã c.h.ế.t rồi. Nếu như vẫn sống thì sao có thể không có ai chứ, dám cá là cái nhà này từ bé đến lớn đều mong ngóng được nhìn thấy kết cục này của cô. Nhưng Trình Nhất lại cười nói: “Vậy tôi là ma à, bác sĩ ma à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-16.html.]
“Không phải, nhưng mà chuyện này là...”
Trình Nhất nhớ lại sự việc xảy ra vài canh giờ trước. Kiếp trước Lệ Hoa đã gây rất nhiều tội nghiệt, nên cho ù đã c.h.ế.t nhưng người cõi trời vẫn yêu cầu Ngục Cẩu của cõi U Minh xé tan linh hồn, vĩnh viễn về với tro bụi không được siêu sinh.
Nhưng bởi vì có người đã cứu cô ra khỏi nanh vuốt của Ngục Cẩu và đẩy cô vào vòng luân hồi chuyển thế. Kiếp này của cô sống cũng không được ghi chép trong sổ số mệnh. Nói trắng ra kiếp này của cô chính là sống lén, đã có người dưới cõi U Minh giúp đỡ che giấu cô. Mặc dù được quý nhân giúp đỡ nhưng do nhân quả sâu dày mà cô vẫn phải gánh nghiệp vừa không khôn ngoan lại nghèo hèn khổ sở bị cả làng ghét bỏ.
Trình Nhất kia thân phận thật sự là một người quản lí cõi nhân gian, hôm nay nhìn thấy dị tượng có sự thay đổi bèn chạy đến chốn này. Đến rồi mới biết nhà họ Đinh đang che giấu một bí mật động trời, chấn động thiên địa là chứa chấp một người như Lệ Hoa. Nếu như bình thường thì anh ta hẳn là thẳng tay báo cáo, nhưng vì Lệ Hoa cũng là người quen cũ năm xưa cho nên anh ta không nỡ làm như thế.
Có ai đó đã đưa lên người Lệ Hoa một ấn chú, nhờ vào ấn chú đó mà cô mới không bị nữ quỷ trong hồ phát hiện. Nhưng cũng vì ấn chú đó mà tạo nên dị tượng, may mà Trình Nhất đến kịp, nếu không chỉ sợ bây giờ có cả Thiên binh xuống đây bắt người rồi.
Lúc Trình Nhất đến đây thì bà mối vẫn còn đang làm phép triệu hồi nữ quỷ dưới hồ lên để chiếm xác Lệ Hoa. May mà anh ta đến kịp thời, khi đó bà Nhài nhìn thấy Trình Nhất thì không vui nói: “Dù anh có làm việc cho quan thì cũng không được xông vào nhà người khác như vậy.”
Trình Nhất nói: “Hôm qua cậu Hợp vừa sai người mời tôi đêm nay đến khám cho vợ cậu, lẽ nào bà phú hộ đây ngăn cản tôi cứu người. Hay là các người làm bùa phép hại người gì ở đây hả?”
Trình Nhất nhìn thấy bà mối cũng khá có ngón nghề, thế nhưng bà ta vẫn chưa đủ trình để giải ấn kí kia trên người Lệ Hoa. Dù cho bà ta có mời được nữ quỷ đang lửng lơ trên miệng giếng. Dù Lệ Hoa có ở đâu đó trong giếng như nó vẫn không có cách nào tìm thấy cô, huống chi là nhập vào.
Lúc này nữ quỷ đang rất điên tiết, chỉ sợ Trình Nhất đến muộn một bước thì cô ta sẽ xé toạt đầu của hai con mụ đàn bà điên này rồi.
“Á à, các người gọi cả quỷ lên cơ à. Ngày mai tôi sẽ co người đến san bằng cái giếng này của các người.”
Nghe Trình Nhất nói như thế thì bà Nhài hết sức kích động. Nhờ sự chỉ dẫn của bà mối nên bà ta mới có thể dàn được cảnh kia để bắt quả tang và gài được Lệ Hoa phạm tội, sau đó đường đường chính chính ném cô xuống giếng. Mà bà mối không làm cho nữ quỷ nhập vào Lệ Hoa được đã làm bà ta đứng ngồi không yên rồi, bây giờ đâu lại nhảy ra một con kì đà cản mũi thì bà ta điên tiết nói: “Mày không tránh ra cho bà cứu con bà, coi chừng bà ném mày xuống giếng luôn đấy.”
“Nào, bà đến đây ném cho tôi xem.”
Trình Nhất nói xong thì quay sang bà mối mà nói: “Tôi khuyên bà một câu, nếu như kiếp sau còn muốn đầu thai làm người thì đừng làm chuyện ác nữa. Chút đạo hạnh đó của bà giữ lại mà làm việc tốt đi.”
Ai ngờ bà mối nghe không có lọt tai, bà ta nói: “Mày là thẳng ất ơ nào mà dám ở đây nói đạo lí hả. Mày biết tao là ai không, tao chính là truyền nhân đời thứ tám của pháp sư Trình Nhất đó.”
Trình Nhất nghe xong thì giật đuôi mày, ngứa lỗ tai. Anh ta gãi gãi lỗ tai, suy nghĩ mãi cũng chẳng ra là anh có truyền nhân từ bao giờ, mà đây còn là truyền nhân đời thứ tám nữa chứ.