Giếng Cổ Trân An - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:46:40
Lượt xem: 122
Thanh Xuyên phiến!
Cây quạt trên tay của Nhạc Xuyên đến nay vẫn là một bí mật. Người ta chỉ biết nó mạnh mẽ và quý giá chứ chưa từng có ai biết nó đến từ đâu và sức mạnh thật sự của nó. Cây quạt màu đỏ như m.á.u được chắn trước mặt Nhạc Xuyên, ngăn không cho thứ gì tiếp cận.
“Mạnh mẽ thật, rốt cuộc là ngươi giấu bao nhiêu sức mạnh trên người vậy?”
Giọng nói này Nhạc Xuyên nghe rất quen, ở nhà họ Đinh anh đã nghe nhiều. Nhưng dám xông tới chỗ của anh mà lớn giọng như vậy nên mụ ta chỉ nhận lại một tiếng hừ lạnh của anh. Nhạc Xuyên lạnh lùng nói: “Bà là ai mà lại dám hỏi như thế. Chúng ta không thù không oán, không nên dính dáng đến nhau.”
Mặc dù Nhạc Xuyên đã nói như thế nhưng dường như mụ ta lần này là cố tình đến tim Nhạc Xuyên thì phải. Nhạc Xuyên chậm rãi hạ quạt xuống, để lộ ánh mắt lạnh lẽo khác hẳn với bộ dạng vô hại lúc ở trên nhân gian.
“Hóa ra ngươi thật sự là quan sứ của U Minh.”
“Bà không cần giả bộ ở đây. Bà sớm đã biết thân phận thật sự của chúng tôi thì cần gì phải giấu.”
Nhạc Xuyên mặc dù không hề có ý thù địch nhưng cũng chẳng có ý định để bà ta lên bờ. Bà đồng cũng chẳng vừa, bà ta đứng dưới thuyền chắp tay vẽ bùa chú. Nhạc Xuyên không muốn dây dưa, anh nói: “Mục đích của bà là gì mau nói.”
“Không có gì, chỉ là muốn đến đây dạo chơi, xem thử cõi U Minh như thế nào mà các người lại dám ở trên nhân gian tác oai tác oái mà thôi.”
Bà mối cười nhạt nói, Nhạc Xuyên rất không vui, anh nói: “Chúng tôi luôn giữ luật lệ, kẻ không giữ luật lệ chính là bà đấy. Nói đi, bà làm việc cho ai dưới này, có phải là Thanh Vân công chúa hay không?”
“Thanh Vân công chúa là ai tôi chẳng cần biết. Tôi chỉ cần biết người mà tôi phục vụ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là người đó quá mức si tình, chỉ vì chữ tình mà lại bị người mình yêu phong ấn.”
Nghe đến đây đột nhiên Nhạc Xuyên khẽ cau mày, một chút biểu cảm kì quặc xuất hiện trên mặt anh nhưng sau đó lại nhanh chóng mất đi. Quay lại chuyện chính, Nhạc Xuyên không tin rằng con mụ này lại xuống đây dạo chơi. Bộ cõi U Minh hết chỗ chơi rồi hay sao mà mụ ta lại đến ngay chỗ này. Mấy ngày nay anh không lên nhân gian, không biết trên ấy đã xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng trên ấy còn có Liên Thiền kia mà, nếu như có chuyện gì thì nhất định cô phải truyền tin cho anh chứ...
Nhạc Xuyên nhất thời hồ đồ, anh đã quên thời gian ở cõi U Minh trôi rất nhanh. Khoảng thời gian từ nãy giờ nói chuyện với bà mối cũng đã qua hai đêm một ngày rồi.
Quả đúng như thế, trên nhân gian lúc này đám người vừa về tới nhà họ Đinh thì trời đã tối hẳn. Không khí trong sân nhà vắng lặng một cách kì quặc. Lạ thật, dù cho là ban đêm đi chăng nữa thì trong sân nhà lúc nào cũng phải có âm thanh chứ. Đằng này cả sân và nhà đều im lặng đến đáng sợ, thậm chí mỗi bước chân cũng tạo nên một âm thanh rất lớn.
Biết có chuyện chẳng lành xảy ra, cả ba người không dám manh động. Liên Thiền nhanh chóng giữ tay Lệ Hoa và đưa Đinh Hợp về phòng anh. Sau khi đưa Đinh Hợp về phòng, Liên Thiền nấp vào góc để truyền tin cho Nhạc Xuyên nhưng cô phát hiện tin tức không đi được.
Thấy sắc mặt của Liên Thiền xấu đi, Lệ Hoa lo lắng hỏi: “Sao vậy, không ổn ở đâu ư?”
“Chỗ nào cũng không ổn, chúng ta bị người ta đánh úp rồi.”
Liên Thiền hết sức nghiêm trọng nói, cô đương nhiên chẳng hề lo cho mình chút nào. Cô đây chính là lo cho anh trai và chị dâu mình.
“Bọn họ đến bắt Hợp ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-28.html.]
Lệ Hoa lại hỏi, Liên Thiền nhìn trân trối Lệ Hoa rồi hỏi: “Chưa từng có ai nói về thân phận của mợ có đúng không. Mợ chính là một người sống lậu đấy, em sợ lần này bọn người trời một đích trúng hai con nhạn, đến bắt một lần cả hai người luôn ấy.”
Lệ Hoa bắt đầu thấy hơi sợ rồi đấy, nhưng cô không dám biểu hiện gì sợ Liên Thiền phân tâm. Không gian vẫn yên lặng như vậy, Lệ Hoa khẽ hỏi nhỏ: “Bọn người ở đây đi đâu cả rồi. Họ ngủ quá say hay bị g.i.ế.c hết rồi?”
“Không ngờ mợ cũng nghĩ được như vậy đấy, em tưởng mợ nhát gan lắm cơ.”
Liên Thiền nói xong còn cười khúc khích khiến Lệ Hoa phải bụm miệng dùm. Thấy Lệ Hoa lo lắng tới như vậy nên Liên Thiền trấn an nói: “Mợ thư giãn đi, anh ấy đã có kết giới của Nhạc Xuyên giăng, sẽ không có gì đâu.”
“Em tin tưởng Nhạc Xuyên tới vậy ư?”
“Đúng vậy!”
Vốn cũng có hơi chút lo lắng nhưng sau khi nghe Liên Thiền chắc chắn như thế thì Lệ Hoa cũng yên tâm phần nào. Nhưng vừa phút trước, phút sau đã nghe thấy âm thanh đánh nhau.
“Mẹ kiếp!”
Liên Thiền chửi đổng lên một tiếng, rõ ràng hai bọn họ chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì xuất hiện trước cửa phòng của Đinh Hợp. Ngay cả quỷ nhãn của Liên Thiền cũng không phát huy được. Cô đang nghi ngờ quỷ nhãn của mình liệu có phải là hàng nhái hay không. Cô với Nhạc Xuyên đâu có họ hàng gì đâu chứ, với lại cõi U Minh cũng chẳng hề có ai có quỷ nhãn ngoài hai bọn họ cả.
“Cái lũ khốn kiếp này dám ẩn thân chi thuật với bổn điện à.”
Liên Thiền giấu Lệ Hoa vào một chỗ rồi giăng kết giới lại và nhanh chóng chạy về phía phòng của Đinh Hợp. Liên Thiền đã gần phát điên, cô bắt đầu nghi ngờ kết giới của Nhạc Xuyên rồi đấy. Ban đầu cô để cho Nhạc Xuyên giăng kết giới là bởi vì nghĩ Nhạc Xuyên mạnh hơn mình, nhưng xem ra bây giờ bắt đầu hơi hối hận rồi đây.
Kết giới quỷ ma gì mà không vào được vầy nè. Quỷ lực của Liên Thiền không dùng được, cô dùng chân đá không thì cánh cửa cũng không mở. Đá suýt thì sứt luôn cái chân mà cửa cũng chẳng si nhê gì. Lúc này Liên Thiền chẳng còn thèm để ý tới tình nghĩa khỉ gió gì nữa mà dịu dàng chửi tám đời tổ tiên nhà Nhạc Xuyên.
Tiếng hét của Đinh Hợp và tiếng đổ vỡ vang lên càng lúc càng nhiều. Liên Thiên và Lệ Hoa đều hết sức sốt ruột, ngay lúc này Lệ Hoa lại đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhức dữ dội. Cô ôm đầu ngồi xổm xuống nhưng ánh mắt lại cứ dõi về phía cái giếng trong sân.
Lúc này cô nhìn thấy dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu hiu hắc soi ra từ trong nhà, một bóng người từ dưới giếng đang trồi lên. Mặc dù có rất nhiều người đã c.h.ế.t dưới giếng nhưng lúc này Lệ Hoa chỉ nghĩ đến chủ nhân của cái giếng, công chúa Trân An. Giống như cô có thần giao cách cảm với người vừa trồi lên kia mà cứ nhìn theo cái bóng ấy.
Liên Thiền đã cảm nhận được cái bóng đang tới, cô đưa tay ra với cái bóng, sau đó tránh sang một bên. Cái bóng vung tay múa chân mấy cái, cánh cửa kia được mở ra. Lúc này bọn họ còn chưa kịp vào trong thì công chúa Vân Yên đã xuất hiện sau lưng họ. Vân Yên mặt mày lạnh tanh vung tay chuẩn bị bắt lấy cái bóng nhưng không thành. Vì quá tức giận, cô ta chửi đổng lên: “Con khốn này, mày c.h.ế.t ngàn năm rồi mà vẫn âm hồn bất tán à?”
Không có ai trả lời Vân Yên, vì vậy cô ta quay sang Liên Thiền: “Bọn mày cấu kết với nhau có đúng không. Cô ta tội nặng như vậy, ai lại gỡ bỏ phong ấn để cô ta ra khỏi giếng cơ chứ.”
Câu nói này của Vân Yên đã làm cho Liên Thiền chấn động. Ngàn năm nay bọn họ đã đi tìm công chúa Trân An nhưng không thể tìm được nơi phong ấn cô ấy. Ngàn năm nay, ngoài kẻ đã phong ấn năm đó và vài người trên trời ra thì chẳng ai biết vị trí phong ấn của Trân An công chúa. Không phải bọn họ ngu ngốc, trước đây khi nghe thấy tên cái giếng thì họ cũng đã thử tìm qua nhưng tiếc là không thu lại được bất cứ kết quả nào cả.
Liên Thiền đỏ mắt quay sang nhìn cái bóng rồi lại nhìn Vân Yên rồi hỏi: “Cô nói cái gì, cô nói cô ấy chính là Trân An công chúa. Trân An công chúa năm đó bị phong ấn ở dưới cái giếng kia?”
Vân Yên biết mình lỡ lời, nhưng cô ta cũng không thể quay ngược thời gian nên chỉ đành nói: “Xem ra các người xem trọng cô ta quá nhỉ. Đến mức ta chỉ nói bừa mà các người cũng xem như là thật. Nhìn đi, xem mắt mũi cô ta trông có giống không?”
Liên Thiền quay lại nhìn, nhưng cái bóng kia chẳng có mắt mũi gì cả. Do vậy Liên Thiền cũng chẳng dám chắc chắn mà đơ người ra. Thế nhưng lúc này bên trong phòng, Đinh Hợp đã nhận ra cái bóng kia, anh hét lên: “Trân An, em mau trốn đi, đừng để cô ta làm hại em.”
Dù cho cái bóng có mất hết mặt mũi do năm tháng đã quá lâu. Nhưng Đinh Hợp vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay đó chính là Trân An công chúa.