Giếng Cổ Trân An - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-21 17:52:46
Lượt xem: 207
Lệ Hoa cảm thấy thời gian trôi thật là chậm chạp. Sau khi hoàn thành mấy nghi thức xong, cô được người ở đưa tới một căn phòng, tình cờ là căn phòng đó đối diện với cái giếng Trân An kia.
Tiếng xấu đồn xa tới như vậy, Lệ Hoa không thể nào không biết, không nghe được chút gì về cái giếng kia. Tuy nhiên cô chẳng phải người lo xa, dù sao thì bây giờ còn chưa tới, sợ trước để được gì.
Thấy nữ gia đinh đóng cửa vào với mình, Lệ Hoa tò mò hỏi: “Em cũng ở đây với tôi à, vậy chúng ta mỗi người nửa giường nhé?”
Lệ Hoa từ bé chưa từng được ngủ giường, giường của cô chỉ là những cây rơm chất thành. Nhà cô vách lá cột xiêu, mỗi khi mưa đến đều sẽ dột khắp nơi. Có lần nọ mưa gió mấy ngày chưa tạnh, ẩm ướt khắp nhà, giường rơm của cô cũng không ngoại lệ.
Ban ngày cô đi ra ngoài bắt cá, được bao nhiêu thì bị cha cô mang đi đổi rượu hết. Chẳng có gì ăn, đêm đó mưa to ngập nước, một con rết to tướng chạy vào giường cô còn cắn cho cô một cái. Vừa giận vừa đói, thế là con rết nhanh chóng trở thành bữa ăn của cô.
Đói khổ đến như vậy, bây giờ có giường là chuyện mà Lệ Hoa hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng nữ gia đinh lại cười nói: “Mợ Hoa xinh đẹp thật đó.”
“Mợ Hoa, em gọi tôi là mợ sao?”
Đây đúng là cảm giác được người khác kính trọng nên Hoa rất là bỡ ngỡ. Nữ gia đinh nói: “Em tên là Mai, năm nay mười bốn tuổi. Em sẽ ngủ dưới đất này, cần gì mợ cứ gọi em nhé.”
Lệ Hoa chưa bao giờ được đối xử như thế nên cô rất lạ lẫm, liên tục mời Mai lên giường ngủ cùng mình nhưng đều bị từ chối.
“Mợ Hoa ngủ đi, mai sáng em sẽ mang quần áo phấn son qua cho mợ.”
Mai nói xong thì thổi tắt đèn rồi nằm dưới sàn ngủ. Lần đầu tiên trong cuộc đời được nằm trên giường và có chăn bông ấm áp, Lệ Hoa trằn trọc không ngủ được.
Mãi một lúc lâu sau, khi Mai đã thở đều trong giấc ngủ thì Lệ Hoa lại nghe thấy tiếng cót két bên ngoài. Vốn dĩ cô rất nhạy cảm với tiếng động, đặc biệt là ban đêm nên tò mò xuống giường. Đi ngang qua Mai, Lệ Hoa nhớ tới những lời đồn thổi kia, và thấy trước cửa có dán hai tấm bùa nên cô nghĩ chắc chắn là do bà mối làm. Cô rất giỏi quan sát, làm ra những chuyện như thế thì bà ta không thể nào là bà mối bình thường được. Chuyện biết cô là tuổi thuần âm cũng là bà ta, đến mua vợ cũng là bà ta.
Thôi vậy, đây là lần đầu tiên được ngủ ấm như vậy sao lại đi tò mò làm gì chứ. Lệ Hoa lại lên giường, nhưng một lúc sau cô lại nghe thấy tiếng khóc.
Ban đầu chỉ là khóc thút thít, nhưng càng lúc tiếng khóc càng lớn. Âm thanh kia lúc xa lúc gần, khiến cô không thể nào nhắm mắt ngủ được.
“Mai ơi, mai...”
Mặc cho Lệ Hoa lay mình, Mai vẫn ngủ say như chết. Không gọi được Mai, Lệ Hoa đành bấm bụng đi ra ngoài. Mở cánh cửa nhẹ nhàng nhất có thể, đập vào mắt cô là một cái bóng trắng với mái tóc đen dài phủ phục đang đi quanh cái giếng.
Lệ Hoa giậm chân tại chỗ, bây giờ đi ra không được, đi vào cũng chẳng xong. Cái bóng đi một cách vô thức, giống như đang mộng du vậy. Ban đầu cô cho rằng đó là ma, nhưng nhìn kĩ lại thì bước chân kia rõ ràng là chạm đất, và trong tiếng khóc thi thoảng lại phát ra tiếng nấc, cô cảm thấy đó tám phần là con người.
Trẻ như vậy chắc chắn là mấy cô vợ lẻ của cậu Hợp rồi, nhưng đêm hôm khuya khoắt bọn họ không ngủ mà ra đấy làm gì chứ. Lẽ nào cô ta nghe tin đêm nay cô được gả vào nên mới đ.â.m ra thù ghét mà dọa ma cô hay không.
“Không sợ, mình không sợ!”
Lệ Hoa tự nhủ, rõ ràng cô lăn lóc ngoài đường từ nhỏ đến lớn nhưng chưa từng gặp ma bao giờ. Bây giờ gả vào nhà giàu, nhà cao giường ấm thì lại gặp ma ngay trước cửa phòng, xem có nghiệt ngã không cơ chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-3.html.]
Tiếng khóc kia vẫn vang lên đều đều, cái bóng trắng vẫn cứ xoay vòng. Mãi một lúc sau, khi tiếng khóc đã dần vơi đi thì một giọng hát lại vang lên.
Kì quặc, nếu như không phải là ma, sao gia đinh lại không ai nghe thấy được. Nhà nhiều người như thế kia mà, nhưng ngay cả chó cũng không sủa...
Lẽ nào là ma thật ư?
Lệ Hoa nghĩ đến đây thì đã rón rén bỏ chân vào phòng. Dù sao tranh thủ bây giờ con ma kia vẫn chưa phát hiện ra cô thì trốn nhanh còn kịp. Nhưng sau đó, cô lại nghe thấy tiếng ho...
Ma nào mà ho chứ, đây là người. Lẽ nào những lời đồn về mấy cô vợ lẻ của cậu Hợp là có thật ư, bọn họ thường hay phát điên vào ban đêm, có liên quan đến cái giếng Trân An kia?
Vậy càng không được xem!
Cái giếng đó cổ quái như vậy, tránh càng xa nó ra càng tốt. Nhỡ đâu mai mốt cô cũng bị dính vào nó thì sao. Đêm nay thôi, về sau nếu như có người kêu cứu hay c.h.ế.t trước cửa phòng thì cô cũng nhất định không mở cửa ra.
Hôm sau từ sớm Mai đã gọi Lệ Hoa dậy. Đêm qua bất đắc dĩ phải rước dâu nửa đêm, sáng nay cô vẫn phải dậy sớm dâng trà cho cha mẹ chồng và để các cô vợ lẻ dâng trà cho mình.
Những bộ quần áo bà ba vải tốt và được may tinh xảo đã được xếp sẵn trong tủ quần áo cùng với các món trang sức quý giá. Lệ Hoa nhìn mà hoa cả mắt, vì trước nay cô chưa từng nhìn thấy mấy thứ này nên chẳng biết phải dùng như thế nào, đành nhờ Mai giúp đỡ.
Ngồi trước gương, lần thứ hai Lệ Hoa tô son đánh phấn. Cô nhận ra bản thân ở trong gương sao có thể đẹp đến như thế. Quả đúng như người ta hay ví von “người đẹp vì lụa”, trước nay cô chỉ soi mình nhem nhuốc dưới nước nên điều thấy bản thân rất xấu.
“Mợ Hoa đẹp thật đó, đẹp hơn tất cả các bà vợ lẻ của cậu Hợp.”
Mai lại vô thức khen Lệ Hoa khiến cô hơi xấu hổ, sau đó họ cùng nhau đi qua nhà chính để dâng trà cho ông bà phú hộ.
“Chà, tôi chưa bao giờ nghe nói trong thôn này lại có đứa con gái xinh đẹp như vậy.”
Ông phú hộ Bình thốt lên khi nhìn thấy Lệ Hoa. Điều này khiến cho hai cô vợ lẻ đầu là Thúy và Thùy che miệng cười. Hai cô vợ sau đêm cứ phát điên nên ban ngày đầu tóc bù xù, mặt mày tái nhợt trông cứ như ma đang ngồi một góc.
Sau nghi thức dâng trà cho cha mẹ chồng, bây giờ đến lượt vợ lẻ dâng trà cho Lệ Hoa. Cô ngồi dưới ghế thấp, lần lượt nhận trà từ hai cô vợ đầu. Hai bọn họ trông cũng bình thường, chỉ là hơi u ám một chút thôi, nhưng trên cổ tay họ đều có vết bầm như bị đánh.
Lệ Hoa từng bị đánh đập nên chỉ cần nhìn qua là biết. Nói trắng ra trên người cô bây giờ vẫn còn rất nhiều vết bầm do cha cô đánh. Cô nhà nghèo đã đành, nhà họ Đinh giàu như thế sao không bôi thuốc chứ, lẽ nào vết bầm này xảy ra rất thường xuyên ư?
Đang suy nghĩ thì tới lượt cô vợ lẻ sau lù lù xuất hiện khiến Lệ Hoa giật mình. Hai mắt cô ta trắng trợt như thể thức xuyên đêm, dù cho có cố trát phấn tô son đi chăng nữa thì chỉ càng trông đáng sợ hơn chứ không đỡ tí nào.
“Mời mợ Hoa uống trà!”
Lệ Hoa trợn tròn mắt khi nghe cô ta mở miệng, cái giọng này sao nghe quen thế nhỉ, nhưng lại không biết là đã nghe ở đâu rồi. Mai ở bên cạnh nhắc, cô ta tên là Hương, người còn lại tên Xuyến.
Đến lượt Xuyến, cô ta chẳng nói gì, trông cứ lầm lầm lì lì. Dù cô ta không giống như thức xuyên đêm nhưng Lệ Hoa phát hiện ra trên người cô ta có dấu vết tự ngược đãi bản thân. Vết bầm khác nhau, không giống như hai người kia bị đánh.
Đang uống ly trà của Xuyến, Lệ Hoa đột nhiên nhớ ra giọng nói của Hương. Cái giọng của Hương giống y chang như tiếng người khác đêm qua.