Giếng Cổ Trân An - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-04-25 21:33:06
Lượt xem: 101
Giếng Cổ Trân An – Chương 31
“Cẩn thận!”
Nhạc Xuyên đang định mở đường thì Ngạo Vũ ngăn lại. Phía trước mặt bọn họ đã được bày trận, bọn họ lại là cá lọt lưới. Nhạc Xuyên ngẩn đầu lên nhìn, anh ta lẩm bẩm nói: “Thiên Ma trận?”
Thiên Ma trận này chính là của Thiên vương lão thần. Trận này chỉ một mình ông ta đủ sức bày ra, các cõi đều khiếp sợ, và cũng chỉ một mình Thừa Càn kiếm của Ngạo Vũ là có thể phá giải trận. Nhưng giờ này còn chưa biết thanh kiếm đó nằm ở đâu và có còn nguyên vẹn hay thành sắt vụn mất rồi. Bây giờ tay không như thế này thì đưa tay chịu trói chứ vùng vẫy làm gì nữa.
Xem ra mọi người đã quá xem thường công chúa Vân Yên, bằng một cách nào đó mà cô ta chẳng những không bị trách phạt mà còn được chính Thiên Vương ra tay giúp đỡ. Vụt mất một Lệ Hoa cũng chẳng làm cô ta bực dọc khi có chiến lợi phẩm này. Vân Yên công chúa đi tới trước mặt, cẩn thận “thưởng thức” Ngạo Vũ một lát rồi hài lòng nói: “Chạy đi đâu cho thoát.”
Sau khi nói xong, cô ta đắc ý nhìn Ngạn tướng quân một cái rồi khom người bái vào hư không: “Đa tạ Thiên vương giúp đỡ.”
Xem mặt của Ngạn tướng quân thì chắc cũng chẳng ưa gì mấy cái cô công chúa này. Anh ta chẳng nói gì, chỉ dành chấp hành mệnh lệnh, dẫn binh đem theo hai người kia về.
Lệ Hoa bên này biết chắc là mất chồng đến nơi rồi, cô rất muốn vùng vẫy nhưng đã bị Trình Nhất giữ chặt. Vân Yên công chúa có thể không nhận ra cô nhưng Ngạn tướng quân thì có thể. Bây giờ đ.â.m đầu ra kia chẳng khác nào đi tìm chết, như thế thì quá là uổng phí công sức của tất cả mọi người rồi.
Lệ Hoa và Trình Nhất bốn mắt nhìn nhau, một lời khó nói hết được. Thế là hai người họ bốn mắt mở trân trối nhìn Ngạo Vũ bị Vân Yên công chúa đưa về Thiên giới. Để phòng việc Lệ Hoa không hiểu, Trình Nhất kiên nhẫn giải thích cho cô về cái khó của Ngạo Vũ, nhờ vậy mà cô mới đỡ đau lòng.
Nhưng Ngạo Vũ và Nhạc Xuyên không phải đèn cạn dầu, sao dễ dàng bị người ta điều khiển như vậy. Ngay lúc về đến núi Nghinh Nhạc, chuẩn bị nhập Thiên giới thì đột nhiên tất cả bọn họ cảm thấy có thứ gì đó to lớn lắm đang quấn quanh ngọn núi. Ngọn núi rung rinh như thể sắp sập đến nơi, ngay cả Thiên Ma trận cũng lay lắc không yên.
“Chuyện gì vậy chứ, sao lại có người lộng hành ở nơi này được?”
Vân Yên công chúa kinh ngạc nói, bọn họ đều bị cơn chấn động kia làm cho phải dừng lại tại chỗ. Ngạn tướng quân dùng Thiên nhãn quan sát xung quanh rồi cau mày nói: “Giao Long?”
“Giao Long ư, chẳng phải chủng loài ấy đẫ biến mất từ rất lâu rồi sao?”
Vân Yên há hốc miệng kinh ngạc, khi mà cả đám đang chao đảo vì ngọn núi sắp đổ đến nơi. Không ai để ý lúc này Ngạo Vũ thoáng chút kinh ngạc rồi nở một nụ cười quái dị. Ngạn tướng quân liều c.h.ế.t bảo vệ công chúa Vân Yên. Dù anh ta có không ưa cô ta đến đâu thì bây giờ ý chỉ đập xuống đầu vẫn phải cố, không thể cãi được.
“Công chúa, mau đứng bên cạnh thần.”
Thấy người bảo vệ mình là Ngạn tướng quân thay vì Ngạo Vũ thì cô ta trừng mắt muốn mắng người nhưng lại sợ c.h.ế.t nên là thôi. Ngạn tướng quân âm thầm chửi lén trong bụng, hóa ra anh ta cũng chẳng phải quân tử gì cho cam, một lời không hợp cũng sẽ chửi lén như ai.
“Nếu như không thể chống cự được thì chúng ta về trước, sau đó đưa thêm người xuống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-31.html.]
Nghe Ngạn tướng quân nói như thế thì Vân Yên không đồng ý, cô ta nói: “Sống c.h.ế.t phải giữ lấy Ngạo Vũ, sẽ chẳng có cơ hội thứ hai nào như thế này nữa đâu.”
“Biết rằng như vậy, nhưng cũng không thể liều mạng được. Chuyện đã như thế đương nhiên có người âm thầm giúp đỡ bọn họ và muốn cướp người về. Nếu như mà dám cướp người ngay chân Thiên vương lão thần như thế thì thế lực không vừa đâu, chúng ta đừng nên liều mạng vô ích.”
Mặc cho Ngạn tướng quân ra sức khuyên nhủ, Vân Yên công chúa vẫn quyết đứng đấy trụ lại. Mặc dù cô ta chỉ là đứng đấy chờ người ta bảo vệ nhưng lại mạnh miệng lắm. Nhạc Xuyên nhìn thấy bên kia nội bộ lục đục, anh nhạt giọng nói: “Các người xong chưa, xong rồi thì chúng tôi đi đây.”
Ai đời, người ta chạy trốn trong âm thầm, còn hai người này lại báo trước khi đi. Lúc này Ngạn tướng quân đã bắt đầu nhận ra thủ phạm là ai rồi. Vân Yên công chúa cũng nhận ra, cô ta muốn bươn tới giữ Ngạo Vũ thì bị Ngạn tướng quân kéo lại.
“Nếu như ngươi để mất Ngạo Vũ thì ngươi đừng hòng quay về.”
Mặc cho Vân Yên gào thét, Ngạn tướng quân vẫn cứ bình chân như vạy không thèm nhúc nhích. Giao Long cuốn núi càng lúc càng dữ, cảm tưởng như qua một lúc nữa sẽ sập đến nơi.
“Còn không mau đi thì c.h.ế.t cả lũ đấy.”
Mặc dù Ngạn tướng quân biết rằng kia không thật sự là một con Giao Long, và nó cũng sẽ chẳng làm sập ngọn núi Nghinh Nhạc này được. Nhưng ở lại lâu thì chưa chắc là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhân lúc nội bộ Thiên giới lục đục thì hai người cõi U Minh chuồn mất. Đừng nghĩ cái Thiên Ma trận kia sẽ nhốt được họ, hai người họ đều là những người từng khuynh đảo tứ phương, gây ra biết bao nhiêu sóng gió cho các cõi. Nếu như dễ dàng bị bắt như vậy há chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao. Thiên vương lão thần trăm tính ngàn tính, không tính được ra giữa đường lại xuất hiện thân ảnh của một con Giao Long cổ thú.
Người khác đều nghĩ rồng mới thật sự là một giống loài cao quý, nhưng thật ra không phải như vậy. Đại đa số Giao tộc đều muốn vượt long môn, tiến hóa thành rồng. Vì vậy cho nên những con Giao Long ngàn vạn năm còn tồn tại đều được xếp vào hàng cổ thú. Đừng nói đến việc chúng có sức mạnh kinh khủng khiếp, ngay cả nhân phẩm cũng cao ngạo không chịu khuất phục, vượt xa loài Rồng.
Thấy người đã chạy mất rồi, Ngạn tướng quân khẩn trương nói: “Nếu như công chúa không đi thì thần đi. Nhạc Xuyên kia nhất định sẽ gấp rút cho Ngạo Vũ qua sông, như vậy chúng ta sẽ chính thức hết cơ hội.”
Giao Long đã biến mất ngay khi hai người kia đi. Mặc dù Ngạn tướng quân biết Nhạc Xuyên sớm đã chuẩn bị đường lui chu toàn cho Ngạo Vũ quay về, và cũng đã bày binh bố trận sẵn sàng ở địa bàn của anh ta, chỉ chờ người đến lọt lưới. Nhưng Ngạn tướng quân mang Thiên mệnh trên vai, dù biết đường đến là đường c.h.ế.t nhưng cũng không thể chần chừ. Anh ta không kịp xin thêm Thiên binh mà tự mình nhanh chóng một đường đến Vong Xuyên.
Lúc này trên nhân gian, chính xác là nhà họ Đinh đã loạn thành một đống. Bà Nhài sợ mất cả mật bò từ trong phòng ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy Lệ Hoa thì đã mở miệng trách: “Là mày, là mày đã hại tao mất con trai.”
Kể ra bà Nhài cũng tội, chồng thì mất khả năng làm đàn ông, bây giờ lại mất cả chỗ dựa và niềm an ủi lớn nhất là con trai. Mà nhưng thứ đó đều là do một tay Lệ Hoa ban cho nên bà ta tức giận mắng người cũng là đúng. Nhưng mà ta lại chẳng chịu nhìn nhận mặt tốt, bây giờ trong nhà ông Bình đã chẳng còn tiếng nói, bà ta một mình chiếm lấy cơ nghiệp như thế này không sướng hay sao chứ. Dù sao thì lòng người cũng thật sự rất khó hiểu, không thể hiểu được.
Liên Thiền lúc này đuổi theo kẻ kia thất bại, quay về lại thấy chuyện đã rồi nên bao nhiêu tức giận lại đổ dồn lên người bà Nhài. Nếu như Trình Nhất không đủ sức mạnh và kéo kịp thì cô đã giẫm c.h.ế.t bà Nhài trong một cú rồi.
“Là lỗi của bà hết thảy, nếu như bà không dắt con mụ điên kia về đây để mụ ta quậy đục nước thì đâu xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Tôi nói cho bà biết, anh Ngạo Vũ làm con trai bà chỉ hai mươi năm ngắn ngủi, nhưng lại làm anh trai của tôi mấy ngàn năm. Nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định sẽ cho Ngục Cẩu xé xác bà ra.”
Dĩ nhiên Liên Thiền không chỉ dọa suông, cô còn gọi Ngục Cẩu xuất hiện cho bà Nhài ngất luôn tại chỗ.