Giếng Cổ Trân An - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-05-27 21:07:36
Lượt xem: 53
Trước khi Lệ Hoa đi, Trình Nhất lại hỏi một câu: “Cô có còn nhớ kiếp trước của mình không?”
Lệ Hoa đứng như trời tròng, cô hoang mang hỏi: “Có còn kiếp trước nào nữa vậy cha nội?”
Trong lòng Lệ Hoa kêu khổ không thôi, hai kiếp chẳng phải là đã quá khổ sở đối với cô rồi. Nhưng Trình Nhất lại cười giả lả nói: “Xem cô sợ chưa kìa, tôi chỉ nói đùa chút thôi. Cô nên nhanh chóng quyết định đi, ở đây tôi chỉ bao che cho cô được một thời gian thôi, muốn làm gì thì làm.”
“Anh đang bù đắp tội lỗi cho tôi đấy à?”
Nghe Lệ Hoa hỏi, Trình Nhất nhún vai nói: “Tùy cô nghĩ, cô nhìn xem ngàn năm qua tôi đã làm gì cho cô rồi. Nếu như không giúp Thiên giới năm đó thì qua một thời gian ngắn nữa thôi tôi cũng sẽ tự thăng thành thần.”
Mặc dù Trình Nhất nói như vậy nhưng trong lòng anh luôn canh cánh việc mình đã làm năm xưa. Bởi vì anh biết chuyện đã rồi thì dù có bù đắp bao nhiêu cũng chẳng thể khiến mọi việc quay trở về như ban đầu nữa.
Vừa thoát được một kiếp, Trình Nhất tưởng đâu ngắn nhất cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới phải gặp lại Lệ Hoa. Ai mà ngờ đâu anh ta lại được Lệ Hoa mong nhớ tới như vậy. Hơn cả người tình, ngay trưa hôm sau thì Lệ Hoa đã lại...chễm chệ ngồi trong sân nhà Trình Nhất.
Lúc ấy Trình Nhất mới ra ngoài về, gặp cô thì sầu não không thôi. Đã thế sầu não nhân đôi khi anh ta nhìn thấy một đám “Rết” ở trên tay của Lệ Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-43.html.]
“Chào nhé, anh có nhìn thấy mấy bé rết này con nào con nấy đều béo mầm hay không?”
Trình Nhất ghê tởm nói: “Thì liên quan gì đến tôi đâu chứ?”
“Không sao, anh không biết thì để tôi mời anh ăn nhé. Anh có biết tại vì anh mà tôi phải đầu thai thành đứa vừa nghèo vừa ngốc, đói đến mức phải ăn rết sống hay không hả. Nhưng dù sao tôi cũng là một con quỷ với tràn đầy lòng bát ái, vì vậy tôi sẽ cho thần tiên anh ăn rết được nướng chín.”
Trình Nhất biết chạy trời không khỏi nắng. Đằng nào rồi cũng phải bị ăn rết nên ngoan ngoãn sẽ được ăn rết chín, bây giờ mà động vào Lệ Hoa thì nhất định sẽ được cô trực tiếp đè ra nhét rết sống cho nó từ từ bò vào miệng thôi. Chưa bao giờ Trình Nhất thấy tự hào về khả năng tiên đoán của mình đến vậy. Cứ như anh dày công khổ tu thành thần để dùng cho lúc này vậy.
Sau khi ăn hết số rết nướng mà Lệ Hoa mang đến thì Trình Nhất cảm thấy cũng...ngon. Trước khi Lệ Hoa đi anh ta còn ngỏ ý bất bình, tại sao nhiều người là thủ phạm như vậy mà Lệ Hoa lại chỉ bắt nạt một mình mình. Nhưng Lệ Hoa nhẹ nhàng phán một câu xanh rờn: “Yên tâm đi, ai rồi cũng sẽ bị ăn rết thôi. Vấn đề chỉ nằm ở việc sống hay chín.”
Buổi trưa thấy Lệ Hoa vui vẻ trở nhà nên bà Nhài cũng hỏi: “Con có chuyện gì vui à?”
Lệ Hoa gật đầu, sau đó nhân cơ hội hỏi: “Gần đây mẹ có biết tin tức gì của bà mối hay không?”
Bà Nhài chẳng cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Mẹ còn đang muốn tìm bà ta để đòi lại số tiền mà mẹ đã đưa. Trước đây do mẹ quá tham lam nhiều thứ, bây giờ mất hết rồi mới biết hối hận và biết đủ. Bây giờ mẹ chẳng cần gì nữa, chỉ cần sống tốt là được.”
Lệ Hoa nhìn không thấy dối trá từ lời nói của bà Nhài nên cũng tạm tin, cô còn quan tâm dặn thêm một cấu: “Sau này nếu như mẹ có gặp bà ta thì hãy tránh xa ra, nếu được hãy gọi con đến ngay lập tức. Bà ta là người xấu, nhất đinh sẽ làm hại mọi người.”