Giếng Cổ Trân An - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-03-24 11:07:24
Lượt xem: 180
Nhạc Xuyên kéo Lệ Hoa đi ra một đoạn, anh mới nói: “Không được vào trong cánh cửa đó trước khi tôi chưa cho phép, không có ai dặn cô sao?”
Giọng điệu của Nhạc Xuyên không phải tức giận mà là lo lắng. Lệ Hoa nhìn ra điều đó, trong lòng cô bây giờ khá bối rối vì lần đầu trong cuộc đời được người khác quan tâm. Cô nhìn xuống bàn tay trắng toát và lạnh lẽo của Nhạc Xuyên đang nắm chặt cổ tay mình thì nói: “Tôi đau quá!”
Ki lạ, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác này, không biết phải nói sao cho đúng. Nhạc Xuyên vội vã bỏ tay anh ta ra. Lệ Hoa nói: “Không có ai nói với tôi cả, tôi thậm chí còn chẳng biết gì.”
“Bây giờ tôi nói cho cô biết. Tôi là thầy thuốc chuyên trị bệnh cho anh ấy, nếu như chưa có sự cho phép của tôi thì ai cũng không được tùy ý vào căn phòng kia cả.”
“Tôi biết rồi, nhưng tôi xưng hô với anh như thế nào bây giờ?”
Nhạc Xuyên suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Cô cứ gọi tôi là chú Xuyên đi. Nhớ đó, là chú Xuyên. Bây giờ tôi đưa cô trở về phòng, buổi tối bên ngoài không an toàn.”
Lệ Hoa thắc mắc, cách có mấy gian phòng thì sao mà không an toàn cho được chứ. Nhưng khi bọn họ vừa đi mấy bước thì đột nhiên Nhạc Xuyên kéo cô về phía sau lưng anh. Biết sắp có chuyện xảy ra nên Lệ Hoa chẳng dám hỏi gì, chỉ nghe thấy tiếng hét lên đau đớn của phụ nữ.
Tiếng hét chân thật đến như thế thì không phải là ma, Nhạc Xuyên đứng yên, chỉ ngay sau đó, một cánh cửa được tung ra. Dù chỉ dưới ánh đèn lồng lờ mờ nhưng Lệ Hoa cũng có thể nhận được người mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng xộc xệch với đầy những vết m.á.u đỏ trên người. Người kia chính là Thùy, cô ta với khuôn mặt sợ sệt đang cố kéo áo quần của mình.
Nhìn thấy Nhạc Xuyên, Thùy như thể tìm được sợi rơm cứu mạng, nhưng khi cô ta nghe thấy tiếng mở cửa thì nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng. Một sợi roi quất ra, ngay vào chân Thùy khiến cô bụm chặt miệng chịu đau mà không dám phát ra tiếng khóc, sau đó là ông Bình xuất hiện.
Ông ta mặc mỗi chiếc quần cộc mà cũng không được đàng hoàng, tay đang cầm roi vừa quất vào người Thùy vừa rít lên nho nhỏ: “Con chó cái này, hôm nay mày còn dám chống cự tao hả. Xem đêm nay có ai cứu được mày không?”
Ông Bình như một con thú hoang khát máu, Lệ Hoa nhìn thấy mà sợ đến mất mật. Dù cô thường bị cha mình đánh nhưng còn lâu cha cô mới ra tay tàn bạo được như ông Bình này.
Dù xót cho Thùy nhưng Lệ Hoa chỉ có thể cắn răng đứng nhìn. Cô biết mình thấp cổ bé họng, có thể bảo vệ được chính bản thân mình đã là may mắn lắm rồi. Ánh mắt của Thùy tuyệt vọng vô cùng, cứ như nếu không có ai cứu thì cô ta sẽ c.h.ế.t luôn vào đêm nay vậy.
“Con chó cái này...”
Miệng lưỡi ông Bình đầy lời cay nghiệt, nhưng khi ông ta định vung roi lần nữa thì đã bị Nhạc Xuyên tóm lấy mũi roi. Ông ta điên tiết chửi đổng lên: “Cái thằng mồ côi không nhà này, mày lại cản tao à?”
Lại cản tao, đây chắc là nhiều lần cản rồi chứ không phải lần đầu, cho nên ánh mắt Thùy khi nhìn thấy Nhạc Xuyên lại mừng tới như vậy. Nhạc Xuyên đối diện với vẻ mặt như muốn ăn thịt người của ông Bình nhưng cũng không thèm chớp mắt, anh nói: “Nếu như lọt vào tầm mắt của tôi thì mười lần tôi cũng sẽ cứu mười lần. Bác đừng quan tâm xuất thân của tôi làm gì, bác nên quan tâm đến việc ai cứu được con trai của bác thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-5.html.]
Giọng điệu của Nhạc Xuyên không dữ dằn nhưng lại sặc mùi đe dọa. Rất rõ ràng, nhìn thấy ông Bình cung cút thu roi thì đã biết Nhạc Xuyên chính là khắc tinh của ông ta. Tiếng bước chân nặng nề của ông Bình vang lên trong đêm tối, Thùy bưng mặt khóc nấc lên không thành tiếng.
Lệ Hoa nhìn Nhạc Xuyên, ánh mắt anh không lay chuyển nhưng cũng không phản đối nên cô rón rén đi tới ngồi xuống bên cạnh Thùy. Cô không lớn tuổi hơn Thùy, cũng chưa từng trải đời, cô chẳng biết phải an ủi người khác như thế nào nên đành rụt rè đưa tay ôm lấy cô ta.
Ai ngờ đâu Thùy lại ôm ngược cô thật chặt, sau đó khóc đến ướt cả vai áo cô. Lệ Hoa không thể hiểu được sự ấm ức của Thùy, cô chỉ biết bị đánh đòn sẽ rất đau.
Một lúc sau họ đưa Thùy trở lại phòng rồi mới về, mấy bước trên đường về, Lệ Hoa hỏi Nhạc Xuyên: “Mai nói với tôi rằng chỉ có mình tôi là vợ của cậu Hợp thôi, tôi không biết chuyện đó là như thế nào.”
“Tất nhiên mấy cô vợ còn lại là vợ của người khác. Bọn họ chỉ mang danh cưới vào cho anh ấy thôi.’
Câu nói ấy khiến Lệ Hoa suy nghĩ mãi cho đến hôm sau. Cũng may là Lệ Hoa không quá ngốc, cho đến hôm sau thì cô mới nhận ra được điều ấy. Đúng lúc Mai vừa về tới nên cô lôi Mai hỏi luôn: “Có phải mấy cô vợ lẻ kia đều là vợ của ông phú hộ hay không?”
Mai vốn định không hỗn nhưng nó cũng phải nhảy lên bụm miệng Lệ Hoa rồi nói: “Có những chuyện mợ chỉ nên để trong lòng thôi, nói ra là gãy chân đó. Nhưng mà sao mợ biết được vậy, có phải đêm qua mợ đã đi đâu lung tung hay không?”
Lệ Hoa kể hết chuyện đêm qua cho Mai nghe, nó cẩn thận nói: “Lần sau vào ban đêm mợ tuyệt đối không được đi ra ngoài nhớ chưa, nhất là đừng dây vào chuyện của ông phú hộ.”
Lệ Hoa gật dầu xem như là đã hiểu rồi, cô cũng không muốn nhiều chuyện đâu. Khó ăn lắm mới được ăn no ngủ ấm, dại gì đi dây vào chuyện của người khác cơ chứ.
“Nhưng em đã đi đâu cả đêm qua vậy?”
Mai đang sắp xếp đồ đạc ra ngoài, nghe Lệ Hoa hỏi thì cô cười nói: “Đêm qua em có chút việc riêng, nhưng trễ đò nên không về được.”
Lệ Hoa cũng chẳng hỏi nhiều, Mai đưa cho cô một chiếc vòng tay màu đỏ rồi nói: “Mợ hãy đeo cái này vào, có thể tránh được mấy chuyện xui xẻo. Đây là do em đến ùa thỉnh về cho mợ đó.”
Lệ Hoa ngoan ngoãn đeo vào, nhưng cô vẫn tò mò vì sao Mai còn nhỏ tuổi mà đã hiểu biết nhiều như vậy, và vì sao nó lại đối xử với cô tốt thế cơ chứ. Dù trong lòng cũng có nhiều thắc mắc, nhưng vì Mai không cho cô nói đến nên cô cũng không hỏi.
Xem như nhà này chẳng ai ngó ngàng hay dặn dò gì tới cô cả. Đây đâu phải là cưới dâu bình thường, ngoài việc không cho cô biết việc gì trong nhà, tiền bạc hay thứ gì khác đều do Mai giải quyết giúp. Cô chỉ là một cô dâu xung hỷ, một bù nhìn.
Ba ngày sau là ngày lạy mặt, nhưng nhà cô đã bán đứt cô rồi nên chẳng còn nghi thức ấy nữa. Đúng lúc này, bà mối hôm nọ lại đến, Lệ Hoa đi dạo ngoài vườn, nhìn thấy bà ta đi vào nhà.
Tưởng rằng bà ta lại tìm Lệ Hoa, nhưng không, bà ta đi vào chỗ cái giếng. Lệ Hoa đi theo sau lưng rình xem, mẹ chồng cô cũng có ở đó. Thấy bà mối tới, bà Nhài gặng hỏi: “Sao gần đây bọn chúng không xuất hiện ở đây mấy. Lẽ nào cô đã làm gì rồi ư?”
“Sao có thể chứ, chẳng qua cô dâu mới vào cửa âm khí quá nặng nên làm giảm bớt hiệu quả thôi.”
Nghe bà mối nói như thế thì bà Nhài nghiến răng nói: “Cô còn định để tôi cung phụng con nhỏ đó đến bao giờ. Nó đã nói là nhanh chóng hiến tế con nhỏ đó cho nó lấy thân xác, như vậy con trai tôi mới hết bệnh được. Nếu như cô lâu quá vậy thì tôi chỉ có thể bắt trói nó ném xuống giếng mà thôi.”