Giếng Cổ Trân An - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-03-24 11:08:18
Lượt xem: 165
Lần đầu tiên trong đời chính thức gặp ma, Lệ Hoa răng va vào nhau cầm cập, chuyện đầu tiên cô làm chính là quay đầu tìm kiếm Mai. May mắn là Mai vẫn đang nấp sau cánh cửa phòng, lúc này nó nhìn thấy Lệ Hoa thì vội vã phất tay cho Mai đi về phía này.
Hương là người đầu tiên hét lên, cô ta chỉ tay về phía con ma đang ngoi lên trong hồ rồi nói: “Quỷ, có quỷ rồi!”
Nhưng tiếc thay chẳng có ai quan tâm tới lời nói của cô ta. Dường như đây là việc xảy ra rất nhiều lần rồi thì phải. Chẳng những không quan tâm tới Hương thì thôi, đằng này có những căn phòng vốn dĩ đang mở đèn, nhưng nghe thấy tiếng hét kia thì lạnh lùng tắt đèn.
Lệ Hoa lúc này đang sợ lắm, sợ ma chín thì sợ Hương mười. Hương lúc này hành động còn đáng sợ hơn cả ma, cô ta sợ hãi, tuyệt vọng nên hành động và la hét hết sức cổ quái.
Mai bên kia cũng gấp, nó thì trông chẳng sợ sệt gì nhưng chỉ lo cho Lệ Hoa chẳng may bị vạ lây. Nó liên tục phất tay ra hiệu nhưng Lệ Hoa chẳng có can đảm đi ra. Chỉ sợ một khi thó đầu lên thì sẽ bị cả Hương và con ma phát hiện và tóm lấy.
Hương bây giờ như điên như dại, chỉ sợ ai mà yếu vía gặp ngay cảnh lù lù xuất hiện này thì xỉu ngay tại chỗ chứ chẳng chơi. Nhưng lí do gì mà Hương lại sợ hãi tới như vậy chứ. Đây chẳng phải hành động sợ hãi khi gặp ma lần đầu, nhưng nhìn Hương thì giống như cô ta bị ám ảnh bởi cảnh này. Lẽ nào trước đây cô ta đã gặp rất nhiều lần và còn bị hành hạ tinh thần khủng khiếp lắm. Đó chính là lí do mà Hương trở nên như thế mỗi đêm?
Đột nhiên Hương lại cất tiếng hát, là bài hát đêm trước cô ta đã hát. Lệ Hoa cau mày, cô cảm thấy hơi đau đầu, rõ ràng bài hát này nghe rất quen thuộc nhưng cô lại chẳng thể nhớ được là quen thuộc chỗ nào.
Cái giọng hát của Hương sao mà lạ thế chứ, đêm trước ở xa nên nghe thấy cũng bình thường, bây giờ ở ngay cạnh thì nghe không còn bình thường tí nào nữa rồi. Cái giọng của Hương lanh lảnh vang lên trong đêm tối thanh vắng, vậy mà mấy con người trong nhà này lại thấy bình thường cho được.
“A...”
Lệ Hoa hét lên nho nhỏ khi cô nghe thấy từ chỗ giếng cũng bắt đầu vang lên tiếng hát. Bọn họ hát chung một bài, mà con ma kia cũng cứ nằm im đó chứ chẳng lên hẳn trên bờ.
Lệ Hoa nhìn qua nhìn lại hai bọn họ rồi xanh mặt nhìn Mai cầu cứu, nhưng lúc này Mai đã chạy đi đâu mất. Con nhỏ này sao mà cứ đến lúc gấp gáp cần nó thì lại chạy mất như thế chứ.
Lệ Hoa không còn cách nào, bây giờ đành phải chạy thôi. Cô đã quá sức chịu đựng, nếu như cứ ở đây để bị tra tấn tinh thần thì có khi đêm mai sẽ có hai cái bóng trắng từ trong nhà ra giếng múa hát cũng nên.
Một, hai, ba....
Còn chưa kịp chạy thì Hương bất thình lình bị ma nữ kéo đàu xuống giếng. Lệ Hoa hoang mang ngơ ngác, rõ ràng mới hát cùng nhau đây mà...
“Người đâu mau ra xem mợ Hoa đẩy con Hương xuống giếng rồi, mợ Hoa g.i.ế.c người rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-7.html.]
Lệ Hoa hoảng rồi, giờ này cô còn chẳng biết ai là người đang hét lên như thể trời sập kia. Cô cứ liên tục đảo mắt tìm Mai nhưng không được Mà lúc này cô còn nghe thấy tiếng hát kia cứ vang vọng từ dưới giếng. Lấy hết can đảm, cô chạy tới chồm người nhìn xuống giếng nhưng lại chẳng thể nhìn thấy thứ gì ngoài màu đen bất tận. Đáng lẽ người vừa rơi xuống giếng ít ra cũng phải vùng vẫy chứ, nhưng đằng này ngay cả gợn sóng cũng không có thì nói gì đến người trôi nổi.
Đang lắng nghe xem bài hát kia rốt cuôcjlaf hát cái gì thì đột nhiên dưới nước trồi lên một khuôn mặt trắng toát, đó chính là khuôn mặt của Hương nhưng...chẳng thấy đầu đâu cả.
“Có ma...”
Đến lượt Lệ Hoa hét lên, nếu như bình thường sợ rằng cô sẽ là người bị kéo xuống giếng đầu tiên. Nhưng lúc này Mai đã chạy ra, nó gọi: “Mợ Hoa.”
Lệ Hoa vừa nhìn Mai, quay đầu nhìn lại giếng thì đã chẳng còn thấy cái mát kia đâu nữa. Mặt nước lại lặn yên trả về một màu đen vốn có của bóng tối.
“Mợ Hoa, nhanh đi thôi.”
Cũng không biết là Mai một mực trung thành với chủ hay là nó cũng tin Lệ Hoa vô tội mà kéo cô đi. Nhưng ngay sau đó bà Nhài và mấy người ở khác đã xuất hiện. Bà Nhài hung thần sát ác chỉ vào mặt Lệ Hoa rồi nói: “Con tạp chủng này, mày vừa vào cửa đã liên tục g.i.ế.c người. Xem ra tao đã sai lầm khi bỏ một số tiền lớn như vậy để mua mày về. Tao sẽ tìm cách khác để chữa bệnh cho con trai tao vậy.”
Lệ Hoa thừa biết nhưng lại chẳng thể mở miệng nói được điều gì. Rõ ràng bà Nhài liên tục tìm cách để bắt tội cô, chắc chắn bà ta không muốn tốn thêm cơm nữa hoặc là muốn cho cậu Hợp nhanh khỏi.
“Mau, mau trói con nhỏ tai ương lại rồi ném xuống giếng. Mạng đền mạng, dù cô ta có là mợ cả đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện g.i.ế.c người như vậy được.”
Bà Nhài sợ Mai kéo Lệ Hoa đi trốn mất nên nhanh chóng sai người đến bắt trói cô. Mà Mai dù dáng người có thấp bé nhưng nó chẳng sợ trước uy nghiêm của bà Nhài chút nào. Nó cứ luôn đứng chắn trước mặt cô, ngay khi gia đinh lực lưỡng có nhào vào thì nó vẫn cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Lệ Hoa và làm mặt dữ với bọn họ.
“Mợ Hoa là vợ của cậu Hợp, bà hãy gọi cậu Hợp dậy để phân xử.”
Mai lớn giọng nói với bà Nhài mà không chút nao núng nào. Bà Nhài điên tiết, Mai ở nhà bà ta từ nhỏ nhưng chưa bao giờ nó dám hỗn xược hay cãi lại bất cứ câu nào. Bây giờ tại sao ở bên cạnh Lệ Hoa thì nó lại trở nên như thế, như một con người khác hoàn toàn.
“Chỉ thẳng vào mặt Mai bằng ngón tay run rẩy, bà Nhài lắp bắp nói: “Mày...cậu Hợp bệnh không dậy được thì phân xử kiểu gì. Tao là chủ của ngôi nhà này, sao tao không thể xử lí được nó chứ.”
“Cậu Hợp không dậy được thì đợi cậu Hợp dậy rồi xử lý. Dù sao bọn họ cũng là vợ của cậu Hợp, bà không nên xen vào.”
Người ở trong gia đình cũng sốc không kém bà Nhài, bọn họ thấy Mai cứ trả treo với bà Nhài như vậy thì ai cũng sợ mà đi tới kéo Mai. Nhưng Mai nào biết sợ là gì, cô nói tiếp: “Bà là vợ cả thì bà g.i.ế.c người được còn mợ Hoa thì không à. Nếu như mợ Hoa có thật sự g.i.ế.c người thì chúng ta cũng nên báo với chánh quyền chứ không phải bà tự ý g.i.ế.c mợ ấy.”
Mai tuy to mồm nhưng cũng không có tí sức lực nào, bà Nhài ra lệnh cho mấy người ở tới đè nó ra đánh. Lúc này Lệ Hoa thật sự không nhịn nữa, cô gân cổ nói lớn: “Bà g.i.ế.c tôi thì bà không cứu được con trai bà đâu. Ban đầu cũng là bà muốn cưới tôi về đây xung hỉ khỉ gió gì đó chứ đâu phải tôi van xin quỳ lại muốn gả vào đây đâu. Hôm nay nếu như bà g.i.ế.c tôi, tôi có c.h.ế.t làm ma thì cũng sẽ kéo theo con trai bà.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cậu Hợp đột nhiên mở ra, bên trong vang lên một giọng nói: “Là ai muốn kéo tôi c.h.ế.t theo vậy?”