Giếng Cổ Trân An - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-03-24 19:33:07
Lượt xem: 164
Cả đám người ngơ ngác nhìn vào phía người đang nói chuyện. Bà Nhài thì vui mừng ra mặt nhưng Lệ Hoa thì sắc mặt trông chẳng khác gì gặp ma. Biết rằng người kia chính là chồng của mình nhưng đã gặp bao giờ đâu. Có ai lần đầu ra mắt chồng lại mà đòi bắt người ta c.h.ế.t theo mình đâu cơ chứ.
“Ôi con trai của tôi, cuối cùng con cũng khỏe lại rồi...”
Bà Nhài vui đến mức nói lắp, bà ta không quan tâm đến việc ném Lệ Hoa xuống giếng nữa mà nhanh chóng chạy bước thấp bước cao về phía đó. Lệ Hoa mắt tròn mắt méo, cô đã gặp bà Nhài nhiều lần nhưng không thấy bà ta bước thấp bước cao như thế. Có lẽ vì trước đây bà ta đều đi chậm nên mới trông bình thường.
Mai đang khinh ra mặt nhìn theo bóng dáng bước thấp bước cao của bà Nhài mà nói: “Bà ta vốn dĩ là bước thấp bước cao như thế mà. Do nghiệp nặng nên tướng mạo mới xấu xí như thế, vậy mà kiếp này còn cố mà tạo nghiệp chẳng chịu lo tích đức. Thật không dám tưởng kiếp sau bà ta sẽ sứt mẻ chỗ nào nữa, nếu mà mất cái đầu thì có được gọi là con người không nhỉ?”
Mai nói tỉnh bơ mà khiến Lệ Hoa lạnh cả sống lưng. Không ai dám tin một đứa trẻ mười bốn tuổi lại có thể thốt ra câu đó. Cơ mà cũng chẳng có con người bình thường nào lại ăn nói như thế cả.
Mai nói xong thì mới bất giác bụm miệng, nó cười hì hì rồi nói với Lệ Hoa: “Mợ xem, trông cái tướng bà ta chạy trong đêm tối có giống như ma không cơ chứ.”
Lệ Hoa vẫn đang hoang mang, Mai cười khổ nói: “Mợ Hoa của em ơi, mợ phải can đảm lên, đừng nhát như thế chứ. Mợ đừng sợ, cậu Hợp thương mợ nhất đời, cậu sẽ chẳng làm đau mợ đâu...”
Ôi cha mẹ ông bà ơi....
Lệ Hoa gọi hết cả họ hàng ra vẫn không chịu được cơn sốc. Cậu Hợp không biết từ đâu lại lù lù xuất hiện, anh ta vụt ngang bà Nhài rồi một đường xông ra tóm cổ Lệ Hoa.
Chắc bà Nhài cũng sốc lắm khi nhìn thấy con trai mình bệnh liệt giường mấy năm khi tỉnh lại thì đi như thể biết bay. Không ai nhìn kịp anh ta đi nhanh như thế nào, chỉ ngoại trừ Mai. Bà Nhài hoang mang, Mai ngơ ngác, còn Lệ Hoa bị bóp cổ tắt cả thở thì rơi vào hoang mang luôn.
Cô cứ trợn to mắt nhìn về phía Mai, rõ ràng nó nói cậu Hợp thương cô nhất đời kia mà, hay tình yêu thương của cậu Hợp cũng lạ giống như ngôi nhà quỷ quái này?
“Cứ...u”
Lệ Hoa đau khổ hét lên không thành tiếng, cô sắp bị cậu Hợp cho đi đời nhà ma rồi. Nhưng khi Mai đi tới chuẩn bị kéo anh ta ra thì bà Nhài cản lại rồi quát lớn: “Mày dám làm gì thì tao cho mày c.h.ế.t luôn đêm nay.”
“Bà c.h.ế.t trước đấy, nếu mợ Hoa c.h.ế.t rồi thì bà c.h.ế.t theo sau đó.”
Mai lúc này hỗn không tưởng khiến bà Nhài càng tức giận, bà ta xông tới đánh nhau với nó vì chẳng có gia đình nào dám xông vào cả.
Đây là lần đầu tiên Lệ Hoa được thấy diện mạo của cậu Hợp trong lời đồn và cũng là chồng mình nhưng mà lại ở trong hoàn cảnh rất có thể lần đầu cũng như lần cuối được thấy.
Có thể sắc mặt anh ta tái nhợt và tiều tụy nhưng ngũ quan lại vô cùng sắc xảo. Nhan sắc này nếu như lúc khỏe mạnh chỉ sợ khắp nam bắc chẳng có mấy người sánh được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gieng-co-tran-an/chuong-8.html.]
Mặt anh ta trông hơi “phê' với hai mắt đờ đẫn, nhưng cái mỏ hỗn vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó mà Lệ Hoa ở sát cạnh vẫn không nghe được.
Hai mắt cô nhòe dần do lực tay của cậu Hợp quá mạnh. Trong lúc cô như sắp ngất đi thì vô thức nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo có chút quen thuộc vang lên: “Dừng tay!”
Một lát sau khi Lệ Hoa dần tỉnh táo lại thì mọi việc đã xong. Cậu Hợp đã được đưa vào phòng lại, người đến ban nãy là Nhạc Xuyên, bây giờ anh ta đang đứng bên cạnh giếng.
“Cô tỉnh rồi à?”
Nghe thấy Nhạc Xuyên hỏi mà Lệ Hoa quay quắc nhìn, Nhạc Xuyên lại nói: “Tôi hỏi cô đó. Cô không sao chứ?”
Lệ Hoa ôm cái cổ vẫn còn đau của mình mà chậm rãi nói: “Cảm ơn...chú Xuyên, tôi vẫn ổn.”
Lúc này thì ba cô vợ lẻ của cậu Hợp cũng đã xuất hiện, bởi vì đêm nay có người c.h.ế.t nên kinh động cả nhà, bây giờ đèn trong nhà đang được đốt rất sáng. Bà Nhài yên lặng từ nãy, bây giờ mới hỏi: “Tình trạng của con nhà tôi rốt cuộc là sao vậy cậu Xuyên?”
Nhạc Xuyên giả bộ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh ấy mới du hồn về nên khó kiểm soát cơ thế. Dù sao đó cũng là một điều tốt, bệnh tình của anh ấy đã khởi sắc rồi. Nhưng cô Lệ Hoa vẫn cần được chăm sóc chu đáo, cô ấy là ân nhân của anh Hợp.”
Mặc dù Nhạc Xuyên nói nhưng bà Nhài chưa chắc đã nghe. Nhưng dù có nghe đi chăng nữa thì bà ta cũng đang rất e dè cái thứ trong giếng. Mà con quỷ đêm qua ngoi lên cũng không phải là nó, đó chỉ là mấy cô vợ lẻ trước đã nhảy xuống giếng hóa thành quỷ mà thôi.
Trước mắt bà Nhài chưa thể g.i.ế.c Lệ Hoa được. Nhạc Xuyên giải thích Hương chỉ là yếu vía nên mới bị quỷ trong giếng dụ dỗ nhảy xuống dưới mà thôi. Dù sao trước nay cũng không phải Hương bình thường, cô ta lúc nào cũng trông giống như bị ma nhập nên có giải thích như thế thì mọi người cũng sẽ tin thôi.
Sau khi đám đông giải tán, Nhạc Xuyên mới đưa bàn tay lạnh cóng của mình sờ lên trán Lệ Hoa một lúc. Mai rất lo lắng, nó hỏi: “Mợ Hoa có bị làm sao không ạ?”
“Không đáng lo! Ăn thêm nhiều đồ ăn ngon là khỏe ngay.”
Mặc dù Nhạc Xuyên nói như thế nhưng hai người kia cũng thừa hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Xuyên. Nhưng có sao đi chăng nữa cũng không thể lo trước được, phải có thực mới vực được đạo. Trước khi chuyện xấu đến thì ăn nhiều đồ ngon cũng là một loại an ủi tinh thần rất hiệu quả đối với con ma đói là Lệ Hoa, Mai nó biết rất rõ điều đó.
Đưa Lệ Hoa vào phòng, Mai quay trở ra với Nhạc Xuyên Nhạc Xuyên đang đứng yên lặng nhìn xuống giếng, Mai hỏi anh: “Tình hình thế nào rồi?”
“Vẫn ổn thưa công chúa! Hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì lớn nhưng sắp xảy ra biến cố rồi. Lúc nãy thần đã về dưới để kiểm tra sổ sách một chút nên mới về trễ.”
Mai gật đầu, cô nói: “Thời gian này tôi vẫn ở bên giúp đỡ cô ấy một chút, anh sắp xếp giúp tôi, gạch dương thọ đi để tôi sớm trở về. Nếu như một khi chuyện bùng lên tôi sợ không trở tay kịp.”
Nhạc Xuyên gật đùa, anh cẩn thận xem trong lòng bàn tay mình một chút. Mai đứng yên nhìn lên bầu trời một lát, nó nói: “Anh ấy hiện tại cũng đã sắp hết việc trả nghiệp. Nhưng bây giờ đoán chừng những kẻ trên kia đã có âm mưu rồi. Chỉ sợ anh ấy có hết dương thọ thì cũng khó lòng quay về được.’”
Nhạc Xuyên lại gật đầu, anh nói: “Bọn chúng rất thích ra vẻ là người cứu rỗi nên đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho cậu ấy. Nhưng công chúa Vân Yên thì sao nhỉ. Công chúa có thể thương lượng với cô ấy một chút.”
Mai liếc xéo Nhạc Xuyên, nó nói: “Anh bị điên à, nếu như đi nói chuyện với cô ta thì khác gì hai tay dâng anh Ngạo Vũ cho cô ta chứ. Anh không biết con mụ điên Vân Yên đó thèm khát anh ấy mấy ngàn năm nay rồi à. Bây giờ mà đi nói chuyện với cô ta thì đương nhiên điều kiện của cô ta chính là đem anh Ngạo Vũ ra trao đổi.”