Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:11:07
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm sau kênh truyền hình Thương Minh đưa tin về việc Sở gia chuyển giao toàn bộ cổ phần công ty và các tập đoàn thuộc quyền quản lý cho Dương Lệ đã khiến cả Thương Minh chấn động.
Theo đó con trai út của Sở gia, Sở Thanh đã ký văn bản đồng ý chuyển giao chín mươi phần trăm cổ phần của công ty Vạn Yên, ước tính tổng giá trị lên tới hai mươi tỷ đô la cho Dương Lệ
Ngoài ra còn sang tên chuyển quyền quản lý sáu tập đoàn thuộc Sở gia, bao gồm các lĩnh vực: khách sạn, ngân hàng, bất động sản, vận tải biển, du lịch và hàng không. Tổng giá trị ước tính ba mươi năm tỷ đô la
Đối với những điều này, các thế lực lớn đều đoán ra được có chuyện gì xảy ra, bố cục hàng chục năm của Thương Minh đã bị đánh vỡ, một trong năm gia tộc đã không còn.
Sở gia sụp đổ!
Nhưng biển lớn sóng sau xô sóng trước, Sở gia sụp đổ cũng kéo theo thế lực mới lên thay thế. Huyết Phủ hội ngắn ngủi một đêm đã trở thành một trong năm trụ cột của Thương Minh, sáng ngang bốn gia tộc khác.
Dương Lệ cũng nhờ đó trở thành người phụ nữ giàu nhất Thương Minh, nắm trong tay toàn bộ tài sản của Sở gia, cô bây giờ đã không cần phải nghĩ đến việc tiền bạc hay tranh giành địa bàn nữa.
Ngồi ở nhà thảnh thơi xem tivi, cô tính toán lên mua gì cho sắp tới, dù sao bây giờ tiền nhiều đến mức lười đếm, lên tranh thủ mà ăn tiêu một chút để sau này đỡ phải hối hận.
"Bạch, anh thấy sao nếu chúng ta đi du lịch một chuyến?" Cô quay sang hỏi Bạch.
"Cô và Hắc đi đi, tôi ở nhà đề phòng Lam Vân tập kích" Bạch đáp.
Dương Lệ cảm thấy Lam Vân giờ chả lật nổi sóng gió gì, sau lần giao chiến này đã tổn thất thảm trọng, Thiên Vân hội c.h.ế.t không ít người thực lực giảm mạnh. Hơn nữa Lam Vân còn bị thương, dù hắn có khả năng hồi phục cũng không dám mạo hiểm tấn công Huyến Phủ hội được.
"Đi đi Bạch, ba người chúng ta lâu lắm rồi không đi chơi cùng nhau rồi" Dương Lệ nài nỉ.
Nhưng Bạch vẫn nhất quyết không đi, hắn trầm trọng nói: "Lam Vân nhất định ngóc đầu trở lại, nếu cả ba người cùng đi thì ai sẽ ở lại trấn giữ nơi này, lên hai người đi chơi đi tôi sẽ ở nhà."
"Còn Tử Ngôn mà, hắn là quỷ hồn cao cấp, thực lực áp đảo Lam Vân, hoàn toàn có thể bảo vệ nơi này an toàn" Dương Lệ nói, nàng gọi Tử Ngôn tới giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ toà nhà này.
Tử Ngôn cau mày, việc của hắn lên đây là bảo vệ Dương Lệ chứ có phải bảo vệ tổng bộ Huyết Phủ hội đâu, nhưng lệnh đã ra thì không thể làm trái, Tử Ngôn đành gật đầu tuân theo.
"Nhân tiên báo cho hội chủ, chúng ta vừa thu giữ được một số lượng lớn ma túy của Sở gia, hiện tại đang được sử dụng cho các quỷ hồn, theo ước tính chỉ cần mười ngày nữa Huyết Phủ hội sẽ có thêm năm ngàn quân"
Lời này của Tử Ngôn khiến Dương Lệ sốc tận óc, năm ngàn quân, đây là muốn xâm chiếm Thương Minh luôn hay sao mà đưa lên nhiều như vậy? Quan trọng hơn là cô biết phân đám người này đi đâu giờ, mới diệt xong Sở gia chả lẽ đi diệt tiếp đám gia tộc còn lại.
"Bao nhiêu quỷ hồn trung cấp?" Bạch lên tiếng hỏi.
Đây mới là điều quan trọng, chỉ có quỷ hồn trung cấp mới đủ sức mạnh đánh với quân Thiên Đình, còn quỷ hồn hạ cấp dù đông cũng không đóng góp nhiều gì đến cuộc chiến.
"Năm mươi quỷ hồn trung cấp, lần lượt là: Nhân, U, Tiêu, Cảnh, Lang, Đan, Viên, Hạ, Vũ." Tử Ngôn nói.
Mười chữ cái được đặt làm tên cho năm mươi quỷ hồn trung cấp, mỗi mười người chỉ huy một ngàn quỳ hồn hạ cấp tạo thành một đội quân đang tới nhân gian này.
Dương Lệ vừa có chút đau đầu vì không biết sắp xếp ra sao, vừa phấn khích khi nắm trong tay hơn năm ngàn quân, với thực lực này thì không cần đợi đến thời hạn hẹn ước cô đã có thể diệt luôn Thiên Vân hội rồi.
"Dương Lệ, giao bọn họ cho tôi đi, tôi đảm bảo huấn luyện thành quân tinh nhuệ cho cậu xem" Hắc lúc này háo hức nói.
Mà Dương Lệ cũng có ý định cho Hắc, vì đến hiện tại chỉ có cậu ta là không thống lĩnh một binh một tốt nào của Huyết Phủ hội. Giống như cô có mười hai quỷ hồn và ba trăm thân vệ, Bạch thống lĩnh mười quỷ hồn và chín trăm Thanh Bạch quân, Hắc thân là một trong ba người đứng đầu mà lại không có thủ hạ dưới trướng thì thật không xứng đáng mà.
"Vậy được, cho cậu hai nghìn năm trăm người, một trăm người khác đưa vào Thanh Bạch quân của Bạch, số còn lại giao Tử Ngôn quản lý đi" Dương Lệ nói.
Sắp xếp nhân sự coi như đã xong, cô tiếp tục thuyết phục Bạch đi du lịch cùng cô và Hắc. Sau nửa tiếng mè nheo, nàn nỉ hết lời thì Bạch cũng đồng ý đi.
"Vậy tôi lên chuẩn bị đồ" Dương Lệ vui vẻ chạy lên phòng, nhìn theo dáng vẻ hớn hở như một đứa trẻ của cô mà Bạch khẽ cười.
Đúng là chưa trưởng thành mà.
...
Một chiều mùa hè, khi ánh mặt trời đang dần ngả về phía tây, Dương Lệ buộc mái tóc dài của mình lên cao, xắn tay áo và ống quần, chậm rãi đi xuống biển mò tìm những con óc biển, bên hông của cô còn đeo một cái túi, bên trong để được vài vỏ óc bên trong.
Hắc phía sau cũng tới phụ giúp, hai người cứ lanh quanh bờ biển tìm kiếm những vỏ óc biển, thi thoảng bắt gặp vài món đồ được sóng biển đánh vào sẽ thích thú nhặt lên xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-19.html.]
Bạch ở trên bờ nhìn hai người, hắn đang nhàn nhã nằm dài trên ghế, tận hưởng làn gió biển mát rượi và ly nước dừa tươi mới làm. Cảm giác như mọi mệt mỏi lúc này đã tan biến vậy.
Theo ý của Dương Lệ là đi biển, cô đã vung tiền bao trọn một căn villa năm tầng và khu bãi biển này, biến nơi đầy thành nơi nghỉ dưỡng trong một tuần đầy tiện nghi và sang trọng của ba người với tất cả dịch vụ cao cấp nhất.
Hắn không rõ chi phí là bao nhiêu, nhưng chắc không dưới sáu con số được. Tất nhiên tiền của Dương Lệ lúc này nhiều không khác gì lá mùa thu, mua cả nơi đây còn được chứ bao trọn đã là gì.
Cầm ly nước dừa lên uống, phía sau lúc này có một nữ nhân viên đi tới khẽ cười nói: "Bạch tiên sinh, tôi tên Dao Liên, được phân tới đây để phục vụ ngài ạ"
Bạch ngạc nhiên, hắn đâu có gọi nhân viên phục vụ gì đâu, nhưng đã tới rồi thì hắn cũng không đuổi người đi mà bảo cô gái bóp chân cho mình.
Nằm hưởng thụ, Bạch suy nghĩ về cuộc sống sau này.
Lam Vân đã tổn thất không nhỏ, muốn khôi phục thực lực phải mất vài tháng. Trong thời gian đó bọn họ có thể không ngừng chén ép, thậm chí là tiêu diệt luôn Thiên Vân hội chứ không phải đợi đến hẹn ước làm gì.
Mà mất đi viện trợ của tập đoàn Thiên Vũ, cảng biển lại bị chiếm, có lẽ không cần Huyết Phủ hội ra tay thì Lam Vân và đám thuộc hạ đã c.h.ế.t vì đói rồi.
Thiên binh hạ phàm cũng không khác người thường là bao, cũng cần ăn uống. Bạch khẽ cười, hắn thật muốn chứng kiến vẻ mặt của Lam Vân lúc này quá.
"Bạch tiên sinh, ngài là doanh nhân sao?"
"Hả! À đúng, tôi làm bên ngân hàng"
Bạch liếc xuống Dao Liên, cô gái trẻ chỉ tầm hai mươi, hai mốt tuổi này đang dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn, vẻ ngây thơ và đáng yêu hiện lên trên khuôn mặt xinh xắn kia khiến hắn hơi động lòng.
Ở lâu trong Huyết Phủ hội, ngày qua ngày phải xử lý đống công việc và nhìn mặt mấy tên đàn em, hắn đã phát chán rồi. Nhiều khi muốn ra ngoài tìm cô gái nào đó nói chuyện để cho mới mẻ, nhưng quy tắc phải về nhà trước mười giờ tối của Dương Lệ khiến hắn không thể đi được.
Hôm nay gặp Dao Liên ở đây, Bạch như sói hoang lâu ngày gặp con mồi mà nuốt nước bọt, lập tức ngồi dậy cười nhẹ.
"Dao Liên, tối nay em rảnh không?" Bạch hỏi.
Dao Liên hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, Bạch hài lòng khẽ nói: "Vậy tối nay đi chơi với anh"
Dao Liên ngơ ngác, cô lần đầu tiên được một người mời đi chơi mà trực tiếp như vậy, thường thì đàn ông khác mời cô đều hỏi ý kiến, xong rồi nói anh đi xe hay anh có nhiều tiền lắm.
Còn Bạch, cô cảm thấy anh đang ra lệnh cho cô thì đúng hơn.
Nhưng thấy Bạch vẻ ngoài đẹp trai, lại thêm sự nhiệt tình và tử tế, cô nghĩ anh không xấu, với cả anh còn bao cả khu nghỉ dưỡng này, là người mà cô phải phục vụ, không muốn anh đánh giá dịch vụ kém lên cô đã đồng ý.
"Vậy tốt, tám giờ đợi anh dưới sảnh" Bạch nói xong thì rút năm tờ một trăm đô ra cho Dao Liên.
Cô nhân viên nhỏ đang ngẩn người thì Bạch đã đứng dậy đi xuống biển. Dao Liên quay lại nhìn thì thấy anh đang cùng Dương Lệ trò chuyện, thi thoảng quay sang gõ đầu người áo đen kia.
"Một người thật kỳ lạ" Dao Liên khẽ cười rồi rời đi.
"Đó là ai thế?" Dương Lệ hỏi, cô nhìn Bạch với ánh mắt tò mò.
"Nhân viên ở đây, nãy có trò chuyện vài câu mà thôi" Bạch đáp, hắn cũng không nói quá nhiều.
Dương Lệ gật đầu, cô biết thừa Dao Liên là nhân viên ở đây, vì chính cô là người gọi đến. Nhìn dáng vẻ của Bạch, xem ra đã kết cô gái trẻ này rồi.
"Anh về trước đi, tối đi đâu chơi nhớ đừng tắt chuông điện thoại, tôi mà không gọi được thì đừng trách!"
Dương Lệ nói xong liền cho Bạch một ánh mắt đe doạ, lần trước tại vì anh tắt chuông làm cô không liên lạc được làm cô vừa lo vừa tức, sợ anh xảy ra chuyện lên mới vội dẫn người đi tìm.
Ai ngờ anh lại đang đi hú hí với cô gái nào đó, làm người trong trường hợp đấy không tức mới là lạ.
Bạch cũng biết lên hứa sẽ không như lần trước, lúc này Dương Lệ mới mỉm cười, gọi Hắc đến cùng nhau đi về phòng nghỉ.
Đúng theo lời Bạch, tám giờ tối Dao Liên đứng dưới sảnh chờ anh, khoảng hai phút sau Bạch và Dương Lệ chậm rãi đi tới, cô thấy Dương Lệ thì hơi ngạc nhiên xong vẫn hơi cúi đầu chào.
"Hai người đi chơi vui vẻ, khi nào về nhớ mua đồ ăn vặt cho tôi đó"