Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:12:22
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Màn đêm ở Tân Hải được bao trùm bởi ánh đèn và sự xa hoa của thành phố cảng. Trên đường phố, hàng đoàn siêu xe nối đuôi nhau di chuyển, tiếng động cơ gầm rú càng tạo thêm sự náo nhiệt cho nơi này.
Các nhà hàng, khách sạn, quán bar và sòng bạc đông người ra vào, mỗi vị khách đều ăn mặc sang trọng, cười nói vui vẻ với nhau. Trên bãi biển trải dài ánh đèn lấp lánh, những sân khấu âm nhạc được dựng lên, thu hút vô số các bạn trẻ đến, tạo lên bầu không khí đầy sôi động và nào nhiệt.
Tân Hải về đêm, một thành phố không có màn đêm.
Bạch mở cửa xe cho Dao Liên, cùng cô đi vào một sòng bạc, hôm nay có người đẹp đi theo lên hắn muốn thử vận may của mình.
"Kính chào quý khách!"
Trước cửa một cô nhân viên cúi chào, Bạch gật đầu, cô nhân viên kia động tác nhanh nhẹn lấy từ trong ngăn kéo ra hai miếng ghim cài áo đưa cho Bạch.
"Cái gì đây?" Bạch nhíu mày hỏi, hắn nhìn miếng ghim cài áo chữ mà khó hiểu.
"Dạ thưa đây là một kiểu vé vào cửa của chúng tôi, quý khách vui lòng đeo để có thể vào ạ" Cô nhân viên khẽ cười giải thích.
Dao Liên cũng nói cho Bạch về quy tắc ở những sòng bạc nơi đây, khi khách vào cửa sẽ được phát những miếng ghim cài áo tên của sòng bạc đó. Mục đích vừa làm vé, vừa để kiểm soát khách hàng tránh có người đột nhập vào.
Hắn đeo miếng ghim cài áo vào, cô nhân viên liền mở cửa cho họ vào.
Bên trong sòng bạc náo nhiệt vô cùng, tiếng xúc xắc hoà cùng tiếng hô vang. Bạch để Dao Liên lựa chọn trò chơi, cô suy nghĩ một lát rồi chọn poker, một, trong những trò khó nhất ở đây.
Hắn vui vẻ đáp ứng, ngồi vào bàn, ngoài hắn ra còn có ba người khác lần lượt là một cậu sinh viên trẻ tuổi, một người trung niên mặc vest và cô gái xinh đẹp đeo trầm ngọc.
Dao Liên đứng bên cạnh hắn, ánh mắt hiếu kỳ và mong chờ vì đây là lần đầu cô được xem trò này, dù trước đây từng chơi nhưng chỉ dùng kẹo để cược với bạn bè, còn lần này là dùng tiền, rất nhiều tiền.
“Bốn vị đổi bao nhiêu đây ạ?” Người chia bài khẽ hỏi.
“Nhường phụ nữ quyết định, chị gái muốn đổi bao nhiêu?” Cậu sinh viên liếc nhìn cô gái, rồi lại nhìn hai người còn lại.
Bạch gật đầu đồng ý, mà người trung niên thì không có ý kiến. Cô gái đeo trâm ngọc lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn mọi người đã nhường, vậy đổi hai mươi triệu đi”
Nói xong cô gái rút ra tấm thẻ đen ném lên bàn đọc ra mã số thẻ, nhân viên sau khi kiểm tra thì cầm đến một vali đựng trộm trăm con chip mệnh giá hai trăm nghìn đô.
Ba người khác đồng loạt đổi theo, ván bài đầu tiên Bạch được chia cho con hai và ba, mở đầu coi như tệ hại.
“Bốn vị, mời đặt cược”
“Ba triệu!” Người trung niên mở miệng, đặt ba triệu cho vòng đầu tiên khiến ai cũng ngạc nhiên.
Cậu sinh viên quyết định bỏ, mà cô gái thì lại theo ba triệu, nâng tổng mức cước lên sáu triệu. Bạch cũng không ngại theo, hắn đặt thêm bốn triệu đưa vòng đầu tiên lên hơn mười triệu.
Là thứ ba được chia, Bạch lấy được quân K, hắn đen mặt, chả lẽ không ra được bài gì đẹp sao?
“Mời các vị đặt cược”
“Năm triệu” Lần này Bạch là người hét giá trước.
Người trung niên theo, cậu sinh viên bỏ, cô gái bỏ. Lúc này chỉ còn hai người là Bạch và người trung niên đánh tiếp với nhau.
Lá bài thứ tư, lần này Bạch lấy được quân K tiếp, hắn khẽ cười vì chỉ cần đối thủ không lớn hơn đôi thì ván này chắc thắng.
Người trung niên thêm vào ba triệu, Bạch thêm ba triệu. Tổng mức cược đã lên tới con số gần ba mươi triệu, gây chú ý tới những người xung quanh.
Ở sòng bạc một trận cược đến tiền triệu không phải hiếm, nhưng lên trên con số chục triệu thì rất ít, những ván cược lớn như này đa phần đều do các ông lớn trong giới đỏ đen thực hiện, một ván cũng đủ làm thay đổi đời người.
"Ba mươi triệu đô la, thật khủng khiếp!" Có người thầm cảm thán.
Đã có vài người nhận ra thân phận của những người trên bàn, ai lấy cũng kinh ngạc khi ba người kia quá nổi tiếng, ở Tân Hải không ai là không biết họ.
"Thiếu gia Từ Thiên, hôm nay không muốn theo bài sao?" Một người tới gần cậu nam sinh, cười cười khoác vai nói.
Cậu nam sinh gọi là Từ Thiên chỉ nhẹ nhàng gạt tay ra, hơi lật bài rồi lắc đầu nói: "Ông già bảo hôm nay chơi thua quá mười triệu sẽ không cho vào nhà, thật tiếc quá cả tối nay đã thua gần mười triệu rồi, đúng là đen đủi"
Lời này khiến vài người líu lưỡi kinh hãi, thầm nghĩ gia tộc của Từ Thiên thiếu gia đúng là tài lực hùng hậu, một tối thua gần mười triệu đô la đúng là đáng sợ.
Mà với sự chú ý được dồn đến đây, một vài người trong đám đông nhận ra cô gái đeo trâm ngọc kia, cảm giác run rẩy trong lòng hiện lên khi chứng kiến ánh mắt của cô quét qua.
"Thật không ngờ!"
"Đúng vậy, ai cho ả vào đây thế"
"Đậu xanh nó đừng có nhìn, ả mà nổi điên lên thì không ai chịu nổi á!"
"Trùm của Song Nguyệt, Bạch Ngọc Cơ không phải kẻ chúng ta nhìn được ".
Những tiếng bàn tán đã làm mọi người nhận ra cô gái này là ai, cái tên Bạch Ngọc Cơ từng khuấy đảo Tân Hải sáu năm về trước khiến ai lấy cũng e sợ mà tránh xa.
Dù sao sáu năm trước, Song Nguyệt từng chiếm lĩnh một Tân Hải, đối đầu với những gia tộc mạnh nhất ở đây. Bạch Ngọc Cơ càng là hung ác hơn, cô ả đã hủy diệt không chỉ một gia tộc, số người c.h.ế.t trong tay nếu đếm ra sẽ lên tới con số khổng lồ.
Sáu năm qua đi, Song Nguyệt không còn lớn mạnh như năm xưa nhưng vẫn khiến nhiều gia tộc e ngại, rất nhiều người không dám động chạm và trêu chọc. Bạch Ngọc Cơ nghiễm nhiên trở thành người không thể động ở Tân Hải.
Mà người đàn ông trung niên thân phận không thấp hơn hai người còn lại, là một thương nhân giàu có đến từ Thương Minh thành, nổi tiếng bởi những lần vung tiền không tiếc tay trong sòng bạc khiến cho nhiều người trầm trồ.
"Được rồi, nhanh chóng kết thúc ván này đi" Bạch khẽ nói.
Người chia bài cũng chia quân bài thứ năm, lần này hắn để Dao Liên lật.
“Các vị, mời đặt cược!”
Bạch liền mạnh tay đặt toàn bộ số tiền mình có, cử động này khiến người xem kinh ngạc, đây là muốn một ăn cả ngã về không sao?
“Anh trai này thật mạnh tay đó nha” Từ Thiên cười cười.
Mà Bạch Ngọc Cơ cũng chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt của cô toả sáng lấp lánh như kim cương, vẻ mặt xinh đẹp cũng hiện ra vẻ khó mà tin được.
Ván bài bởi một hành động này đã được đẩy lên cao trào, số tiền cược đã vượt qua con số ba mươi triệu. Quản lý của sòng bài cũng đứng ngồi không yên mà tự mình đến xem.
“Hay lắm, vậy ta cũng theo hết!” Người trung niên cũng đẩy toàn bộ số chip của mình ra, hắn cười khẩy, vẻ mặt hiện rõ sự hứng thú với việc này.
Bạch Ngọc Cơ và Từ Thiên đã sớm bỏ bài, hai người lựa chọn đứng nhìn xem vận may sẽ chọn ai trong hai người này.
“Mời lật bài” Người chia bài khẽ nói.
Bên ngoài tất cả nín thở chờ đợi, người quản lý vã mồ hôi như tắm vì chỉ cần một trong hai người thắng thì sòng bạc sẽ được nhận năm phần trăm số tiền cược, nhưng hắn thích người trung niên thắng hơn vì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.
Người trung niên lật bài trước, một đôi hai, một đôi sáu và một con K.
“Không tệ, bài này muốn thắng buộc phải được ba lá hoặc sảnh.”
“Khó lắm, khó lắm, xác suất ra hai đôi còn được”
“Theo tôi thấy ván này người thanh niên kia thua rồi”
“Tôi thì không nghĩ vậy!”
Bạch lúc này mới chậm rãi lật bài, thứ nhất quân hai, tiếp theo là quân ba, kế đến là hai quân K.
Mọi người đều lắc đầu, có người thở dài tiếc nuối, cũng có người cười vì họ vốn cổ vũ cho người trung niên.
Từ Thiên cười nhạt, người trung niên tỏ vẻ mặt đắc thắng, nhưng chỉ có Bạch Ngọc Cơ là không cười, vì trực giác phụ nữ cho cô biết ván này anh chàng này sẽ thắng.
“Các vị, còn một lá bài nữa mà, sao vội thế” Lúc này Bạch khẽ nói, chậm rãi lật quân bài cuối cùng lên.
Một quân K cơ đỏ rực, nó như biết phát sáng lập tức chọc cho rất nhiều người mù con mắt, lăn đùng ngã ngửa vì kinh ngạc.
“Không…không thể nào…?!” Có người run rẩy không dám tin.
Bạch Ngọc Cơ mỉm, nhìn chàng trai trước mặt mà thiện cảm tăng lên.
Người chia bài sau đó tuyên bố Bạch là người thắng, tổng số tiền cược bốn mươi ba triệu đô la đều thuộc về Bạch. Trừ đi số tiền cho sòng bài, hắn cầm được về hơn bốn mươi triệu.
“Haha đúng là không ngờ, vị này có muốn đánh ván nữa không?” Người trung niên cười lớn nói.
Bạch nhìn Dao Liên, thấy cô gật đầu thì quyết định ở lại đánh tiếp. Bạch Ngọc Cơ và Từ Thiên cũng ngồi xem, hai người này tiếp tục đổi hai mươi triệu nữa.
Tiếp sau đó năm ván, Bạch và người trung niên đều khiến cho người xem liên tục choáng váng, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà hơn trăm triệu đô la đã bốc hơi với tốc độ khủng khiếp.
Trong quá trình đánh bài thì Bạch cũng kết bạn được với hai người Bạch Ngọc Cơ và Từ Thiên, đánh đến ván cuối khi người trung niên thắng thì cả hai quyết định dừng lại ở đây.
Do đã muộn lên người trung niên phải trở về, trước khi rời đi còn hẹn Bạch khi nào đánh tiếp. Hắn cũng vui vẻ đáp ứng, dù sao có thêm bạn chơi cùng đâu phải việc gì xấu.
Người nhà của Từ Thiên cũng đến gọi hắn về, ra khỏi sòng bài, hắn nhìn lại Bạch nói: “Anh Bạch, đợi lần sau em lấy tiền của ông già xong sẽ đến đánh với anh”
“Được!” Bạch gật đầu đồng ý.
Lúc này chỉ còn mỗi Bạch Ngọc Cơ, cô nàng cũng khẽ cười, bày ra vẻ tiếc nuối khi chia tay mà khẽ giọng: “Ưm~ lần sau người ta cũng muốn chơi cùng, nhưng em không có nhiều tiền như họ, nếu thua thì lấy thân trả được không”
Nói rồi cô ôm lấy tay Bạch, cọ cọ cánh tay hắn vào chỗ nào đó mềm mại của mình, hành động này khiến vài người nhìn qua muốn bỏng mắt mà quay đầu không dám nhìn.
Nhưng hắn mặt không chút thay đổi, chỉ cười mà đưa tay điểm vào huyệt đạo của cô, Bạch Ngọc Cơ nhanh chóng uể oải xuống đến đứng không vững.
“Anh…” Bạch Ngọc Cơ bám lấy nhưng rồi cũng ngất đi, được hắn bế lên đưa cô cho thuộc hạ tới đón.
Giải quyết xong Bạch và Dao Liên vào xe, lúc này mới chín giờ, hắn quyết định đến trung tâm thương mại mua đồ cho Dao Liên, thuận tiện mua đồ ăn vặt cho Dương Lệ luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-20.html.]
Màn đêm ở Tân Hải được bao trùm bởi ánh đèn và sự xa hoa của thành phố cảng. Trên đường phố, hàng đoàn siêu xe nối đuôi nhau di chuyển, tiếng động cơ gầm rú càng tạo thêm sự náo nhiệt cho nơi này.
Các nhà hàng, khách sạn, quán bar và sòng bạc đông người ra vào, mỗi vị khách đều ăn mặc sang trọng, cười nói vui vẻ với nhau. Trên bãi biển trải dài ánh đèn lấp lánh, những sân khấu âm nhạc được dựng lên, thu hút vô số các bạn trẻ đến, tạo lên bầu không khí đầy sôi động và nào nhiệt.
Tân Hải về đêm, một thành phố không có màn đêm.
Bạch mở cửa xe cho Dao Liên, cùng cô đi vào một sòng bạc, hôm nay có người đẹp đi theo lên hắn muốn thử vận may của mình.
"Kính chào quý khách!"
Trước cửa một cô nhân viên cúi chào, Bạch gật đầu, cô nhân viên kia động tác nhanh nhẹn lấy từ trong ngăn kéo ra hai miếng ghim cài áo đưa cho Bạch.
"Cái gì đây?" Bạch nhíu mày hỏi, hắn nhìn miếng ghim cài áo chữ mà khó hiểu.
"Dạ thưa đây là một kiểu vé vào cửa của chúng tôi, quý khách vui lòng đeo để có thể vào ạ" Cô nhân viên khẽ cười giải thích.
Dao Liên cũng nói cho Bạch về quy tắc ở những sòng bạc nơi đây, khi khách vào cửa sẽ được phát những miếng ghim cài áo tên của sòng bạc đó. Mục đích vừa làm vé, vừa để kiểm soát khách hàng tránh có người đột nhập vào.
Hắn đeo miếng ghim cài áo vào, cô nhân viên liền mở cửa cho họ vào.
Bên trong sòng bạc náo nhiệt vô cùng, tiếng xúc xắc hoà cùng tiếng hô vang. Bạch để Dao Liên lựa chọn trò chơi, cô suy nghĩ một lát rồi chọn poker, một, trong những trò khó nhất ở đây.
Hắn vui vẻ đáp ứng, ngồi vào bàn, ngoài hắn ra còn có ba người khác lần lượt là một cậu sinh viên trẻ tuổi, một người trung niên mặc vest và cô gái xinh đẹp đeo trầm ngọc.
Dao Liên đứng bên cạnh hắn, ánh mắt hiếu kỳ và mong chờ vì đây là lần đầu cô được xem trò này, dù trước đây từng chơi nhưng chỉ dùng kẹo để cược với bạn bè, còn lần này là dùng tiền, rất nhiều tiền.
“Bốn vị đổi bao nhiêu đây ạ?” Người chia bài khẽ hỏi.
“Nhường phụ nữ quyết định, chị gái muốn đổi bao nhiêu?” Cậu sinh viên liếc nhìn cô gái, rồi lại nhìn hai người còn lại.
Bạch gật đầu đồng ý, mà người trung niên thì không có ý kiến. Cô gái đeo trâm ngọc lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn mọi người đã nhường, vậy đổi hai mươi triệu đi”
Nói xong cô gái rút ra tấm thẻ đen ném lên bàn đọc ra mã số thẻ, nhân viên sau khi kiểm tra thì cầm đến một vali đựng trộm trăm con chip mệnh giá hai trăm nghìn đô.
Ba người khác đồng loạt đổi theo, ván bài đầu tiên Bạch được chia cho con hai và ba, mở đầu coi như tệ hại.
“Bốn vị, mời đặt cược”
“Ba triệu!” Người trung niên mở miệng, đặt ba triệu cho vòng đầu tiên khiến ai cũng ngạc nhiên.
Cậu sinh viên quyết định bỏ, mà cô gái thì lại theo ba triệu, nâng tổng mức cước lên sáu triệu. Bạch cũng không ngại theo, hắn đặt thêm bốn triệu đưa vòng đầu tiên lên hơn mười triệu.
Là thứ ba được chia, Bạch lấy được quân K, hắn đen mặt, chả lẽ không ra được bài gì đẹp sao?
“Mời các vị đặt cược”
“Năm triệu” Lần này Bạch là người hét giá trước.
Người trung niên theo, cậu sinh viên bỏ, cô gái bỏ. Lúc này chỉ còn hai người là Bạch và người trung niên đánh tiếp với nhau.
Lá bài thứ tư, lần này Bạch lấy được quân K tiếp, hắn khẽ cười vì chỉ cần đối thủ không lớn hơn đôi thì ván này chắc thắng.
Người trung niên thêm vào ba triệu, Bạch thêm ba triệu. Tổng mức cược đã lên tới con số gần ba mươi triệu, gây chú ý tới những người xung quanh.
Ở sòng bạc một trận cược đến tiền triệu không phải hiếm, nhưng lên trên con số chục triệu thì rất ít, những ván cược lớn như này đa phần đều do các ông lớn trong giới đỏ đen thực hiện, một ván cũng đủ làm thay đổi đời người.
"Ba mươi triệu đô la, thật khủng khiếp!" Có người thầm cảm thán.
Đã có vài người nhận ra thân phận của những người trên bàn, ai lấy cũng kinh ngạc khi ba người kia quá nổi tiếng, ở Tân Hải không ai là không biết họ.
"Thiếu gia Từ Thiên, hôm nay không muốn theo bài sao?" Một người tới gần cậu nam sinh, cười cười khoác vai nói.
Cậu nam sinh gọi là Từ Thiên chỉ nhẹ nhàng gạt tay ra, hơi lật bài rồi lắc đầu nói: "Ông già bảo hôm nay chơi thua quá mười triệu sẽ không cho vào nhà, thật tiếc quá cả tối nay đã thua gần mười triệu rồi, đúng là đen đủi"
Lời này khiến vài người líu lưỡi kinh hãi, thầm nghĩ gia tộc của Từ Thiên thiếu gia đúng là tài lực hùng hậu, một tối thua gần mười triệu đô la đúng là đáng sợ.
Mà với sự chú ý được dồn đến đây, một vài người trong đám đông nhận ra cô gái đeo trâm ngọc kia, cảm giác run rẩy trong lòng hiện lên khi chứng kiến ánh mắt của cô quét qua.
"Thật không ngờ!"
"Đúng vậy, ai cho ả vào đây thế"
"Đậu xanh nó đừng có nhìn, ả mà nổi điên lên thì không ai chịu nổi á!"
"Trùm của Song Nguyệt, Bạch Ngọc Cơ không phải kẻ chúng ta nhìn được ".
Những tiếng bàn tán đã làm mọi người nhận ra cô gái này là ai, cái tên Bạch Ngọc Cơ từng khuấy đảo Tân Hải sáu năm về trước khiến ai lấy cũng e sợ mà tránh xa.
Dù sao sáu năm trước, Song Nguyệt từng chiếm lĩnh một Tân Hải, đối đầu với những gia tộc mạnh nhất ở đây. Bạch Ngọc Cơ càng là hung ác hơn, cô ả đã hủy diệt không chỉ một gia tộc, số người c.h.ế.t trong tay nếu đếm ra sẽ lên tới con số khổng lồ.
Sáu năm qua đi, Song Nguyệt không còn lớn mạnh như năm xưa nhưng vẫn khiến nhiều gia tộc e ngại, rất nhiều người không dám động chạm và trêu chọc. Bạch Ngọc Cơ nghiễm nhiên trở thành người không thể động ở Tân Hải.
Mà người đàn ông trung niên thân phận không thấp hơn hai người còn lại, là một thương nhân giàu có đến từ Thương Minh thành, nổi tiếng bởi những lần vung tiền không tiếc tay trong sòng bạc khiến cho nhiều người trầm trồ.
"Được rồi, nhanh chóng kết thúc ván này đi" Bạch khẽ nói.
Người chia bài cũng chia quân bài thứ năm, lần này hắn để Dao Liên lật.
“Các vị, mời đặt cược!”
Bạch liền mạnh tay đặt toàn bộ số tiền mình có, cử động này khiến người xem kinh ngạc, đây là muốn một ăn cả ngã về không sao?
“Anh trai này thật mạnh tay đó nha” Từ Thiên cười cười.
Mà Bạch Ngọc Cơ cũng chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt của cô toả sáng lấp lánh như kim cương, vẻ mặt xinh đẹp cũng hiện ra vẻ khó mà tin được.
Ván bài bởi một hành động này đã được đẩy lên cao trào, số tiền cược đã vượt qua con số ba mươi triệu. Quản lý của sòng bài cũng đứng ngồi không yên mà tự mình đến xem.
“Hay lắm, vậy ta cũng theo hết!” Người trung niên cũng đẩy toàn bộ số chip của mình ra, hắn cười khẩy, vẻ mặt hiện rõ sự hứng thú với việc này.
Bạch Ngọc Cơ và Từ Thiên đã sớm bỏ bài, hai người lựa chọn đứng nhìn xem vận may sẽ chọn ai trong hai người này.
“Mời lật bài” Người chia bài khẽ nói.
Bên ngoài tất cả nín thở chờ đợi, người quản lý vã mồ hôi như tắm vì chỉ cần một trong hai người thắng thì sòng bạc sẽ được nhận năm phần trăm số tiền cược, nhưng hắn thích người trung niên thắng hơn vì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.
Người trung niên lật bài trước, một đôi hai, một đôi sáu và một con K.
“Không tệ, bài này muốn thắng buộc phải được ba lá hoặc sảnh.”
“Khó lắm, khó lắm, xác suất ra hai đôi còn được”
“Theo tôi thấy ván này người thanh niên kia thua rồi”
“Tôi thì không nghĩ vậy!”
Bạch lúc này mới chậm rãi lật bài, thứ nhất quân hai, tiếp theo là quân ba, kế đến là hai quân K.
Mọi người đều lắc đầu, có người thở dài tiếc nuối, cũng có người cười vì họ vốn cổ vũ cho người trung niên.
Từ Thiên cười nhạt, người trung niên tỏ vẻ mặt đắc thắng, nhưng chỉ có Bạch Ngọc Cơ là không cười, vì trực giác phụ nữ cho cô biết ván này anh chàng này sẽ thắng.
“Các vị, còn một lá bài nữa mà, sao vội thế” Lúc này Bạch khẽ nói, chậm rãi lật quân bài cuối cùng lên.
Một quân K cơ đỏ rực, nó như biết phát sáng lập tức chọc cho rất nhiều người mù con mắt, lăn đùng ngã ngửa vì kinh ngạc.
“Không…không thể nào…?!” Có người run rẩy không dám tin.
Bạch Ngọc Cơ mỉm, nhìn chàng trai trước mặt mà thiện cảm tăng lên.
Người chia bài sau đó tuyên bố Bạch là người thắng, tổng số tiền cược bốn mươi ba triệu đô la đều thuộc về Bạch. Trừ đi số tiền cho sòng bài, hắn cầm được về hơn bốn mươi triệu.
“Haha đúng là không ngờ, vị này có muốn đánh ván nữa không?” Người trung niên cười lớn nói.
Bạch nhìn Dao Liên, thấy cô gật đầu thì quyết định ở lại đánh tiếp. Bạch Ngọc Cơ và Từ Thiên cũng ngồi xem, hai người này tiếp tục đổi hai mươi triệu nữa.
Tiếp sau đó năm ván, Bạch và người trung niên đều khiến cho người xem liên tục choáng váng, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà hơn trăm triệu đô la đã bốc hơi với tốc độ khủng khiếp.
Trong quá trình đánh bài thì Bạch cũng kết bạn được với hai người Bạch Ngọc Cơ và Từ Thiên, đánh đến ván cuối khi người trung niên thắng thì cả hai quyết định dừng lại ở đây.
Do đã muộn lên người trung niên phải trở về, trước khi rời đi còn hẹn Bạch khi nào đánh tiếp. Hắn cũng vui vẻ đáp ứng, dù sao có thêm bạn chơi cùng đâu phải việc gì xấu.
Người nhà của Từ Thiên cũng đến gọi hắn về, ra khỏi sòng bài, hắn nhìn lại Bạch nói: “Anh Bạch, đợi lần sau em lấy tiền của ông già xong sẽ đến đánh với anh”
“Được!” Bạch gật đầu đồng ý.
Lúc này chỉ còn mỗi Bạch Ngọc Cơ, cô nàng cũng khẽ cười, bày ra vẻ tiếc nuối khi chia tay mà khẽ giọng: “Ưm~ lần sau người ta cũng muốn chơi cùng, nhưng em không có nhiều tiền như họ, nếu thua thì lấy thân trả được không”
Nói rồi cô ôm lấy tay Bạch, cọ cọ cánh tay hắn vào chỗ nào đó mềm mại của mình, hành động này khiến vài người nhìn qua muốn bỏng mắt mà quay đầu không dám nhìn.
Nhưng hắn mặt không chút thay đổi, chỉ cười mà đưa tay điểm vào huyệt đạo của cô, Bạch Ngọc Cơ nhanh chóng uể oải xuống đến đứng không vững.
“Anh…” Bạch Ngọc Cơ bám lấy nhưng rồi cũng ngất đi, được hắn bế lên đưa cô cho thuộc hạ tới đón.
Giải quyết xong Bạch và Dao Liên vào xe, lúc này mới chín giờ, hắn quyết định đến trung tâm thương mại mua đồ cho Dao Liên, thuận tiện mua đồ ăn vặt cho Dương Lệ luôn