Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:23:52
Lượt xem: 2,869
Ba đời dưới phàm trần, ta đem con mắt đưa cho Tư Hoành, từ đây chỉ có thể làm bạn với bóng tối vô biên.
Một đời kia, hắn nói muốn cưới ta, nhưng cũng không thể thực hiện được.
Chỉ đến khi lấy lại được nguyên thần, mới có thể thấy vạn vật.
Chẳng qua những thứ này, Tư Hoành cũng không biết được, thần tiên lịch kiếp, phần lớn đều quên những chuyện ở phàm trần.
Coi như nhớ kỹ, ta cũng chưa hề nói qua thân phận của mình.
Cũng là ta sợ, hắn ghét ta đến cực điểm, không chịu cho ta cơ hội chuộc tội.
Suy nghĩ hỗn loạn, lúc hoàn hồn lại, trước mắt xuất hiện một đôi giày thêu tinh xảo xinh đẹp
"Vì sao không nói lời nào, đây là không đem ta để vào mắt phải không?"
Thanh âm rất quen thuộc, lúc này ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt đẹp như ngọc đang tràn đầy vẻ giận dữ, đại mi cau lại, môi đỏ nhếch lên.
Là Minh Hoa công chúa, tiểu đế cơ của Hồ tộc.
Nhiều năm không gặp, nàng càng lớn càng xinh đẹp.
Mắt của ta không thể tránh né quét đến Tư Hoành đang đứng một bên.
Tiên nhân trường thân ngọc lập, đạm mạc lại xa cách, trong mắt không có gì gợn sóng.
Là chán ghét a, hoặc là kinh tởm, ta không tài nào đoán ra được.
Nói chung, hắn lười nhác lãng phí cảm xúc trên người ta.
Thật sự là người lạ.
Như ta mong muốn.
"Đế cơ thứ tội, mới rồi ta không nghe rõ."
Ta biết mình bây giờ tóc tai rối bời, quần áo cũ nát, dung nhan tiều tuỵ, tiếng nói như vịt kêui, nhưng cũng không sao cả.
"Thứ tội, a, ai dám trị tội ngươi, phạm vào sai lầm lớn như vậy ......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-3.html.]
"Minh Hoa."
Tư Hoành không nhẹ không nặng, đánh gãy những lời nói linh tinh nàng chuẩn bị thốt ra.
Hắn không thèm liếc một ánh mắt về phía ta, mang theo Minh Hoa mặt mũi đầy vẻ không cam lòng đi xa
Chúng tiên cũng tản ra, ngẫu nhiên còn có thể nghe được bọn hắn nghị luận ta"Hấp dẫn sự chú ý của Tư Hoành" Vân vân.
Ta chậm rãi vịn cây đứng lên, hỏi tiểu Bạch, "Minh Hoa đế cơ mới vừa nói cái gì?"
Tiểu Bạch xoắn xuýt một chút, không nói chuyện, ngược lại là tiểu Thanh thẳng thừng nhíu mày, tựa hồ rất bất mãn vì bị điều đến bên cạnh ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Công chúa hỏi, tiên tử ngươi vì sao không chết, c.h.ế.t mới sạch sẽ."
Tiểu Bạch kéo nàng, tiểu Thanh nói ra câu nói này giống như là không có gì cố kỵ, oán hận nói, "Nguyên bản tỷ muội chúng ta đang trực tại Phượng Ngô cung, sung sướng vui vẻ, ngươi lại hết lần này tới lần khác như âm hồn bất tán, hại hai người chúng ta không duyên cớ cùng ngươi bị chửi lây."
"Tỷ tỷ ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ tiên tử còn không biết mình là kẻ phiền toái mà ai cũng không muốn dây vào sao?"
Nàng càng nói càng thống khoái, "Tiên tử ngươi bây giờ về Thiên Cung, muốn Mộc Đức tinh quân xử sự như thế nào, hắn cùng Tử Vân tiên tử đang muốn định ra hôn ước, lần này lại nên vì ngươi mà sinh ra rất nhiều biến cố."
Ta cùng Mộc Đức tinh quân từng có hôn ước từ bé, sau đó ta vướng vào suy nghĩ muốn yêu đương với Tư Hoành, đơn phương từ hôn.
Thực sự từng để tinh quân đại nhân mất mặt.
Ta nhìn cái miệng nhỏ của nàng cứ khép lại mở, bỗng nhiên cười.
"Ngươi dùng son môi của nhà nào làm thế, làm sao bị phai màu rồi?."
Ta vui vẻ, "Son trên miệng dính đến trên hàm răng rồi, nhanh lau lau đi."
Ta vừa cười vừa hướng về trước, trước mắt mơ mơ hồ hồ, trời mưa a, thứ gì cũng đều thấy không rõ.
Tốt xấu ta còn nhận ra đường về cung, khóe môi nhếch lên cười, cứ như vậy một đường lảo đảo đi trở về.
Lạc Hà cung hoàn toàn tĩnh mịch, vinh quang ngày xưa đã biến mất.
Ta xông vào chính điện, quay người đóng cửa lại.
Rốt cục chống đỡ không nổi, một chút ngã ngồi trên mặt đất, miệng thở dốc.
Trở về liền tốt rồi, về sau đợi ở chỗ này thôi, không đi đâu nữa.