Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:57:48
Lượt xem: 2,564
Ta vội vàng đứng dậy sửa sang y phục, cùng hắn đi ra Tràng Định điện.
Ai ngờ vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy trời âm u, mưa gió nổi lên.
"Ma vực tạo áp lực, sẽ có càng nhiều người để ngươi cứu vớt chúng sinh, bất luận nghe được cái gì hoặc thấy cái gì, nhớ kỹ không có quan hệ gì với ngươi."
Hắn nói đến trịnh trọng, cùng ta sóng vai mà đi.
Ngoài Tràng Định điện, thiên hậu ung dung hoa quý đã chờ ở kia, bà ấy mặc một bộ đồ hoa lệ, nhưng trên mặt lại mang theo một tia vẻ u sầu.
"Hoành nhi, trận chiến này hung hiểm, lại còn có trăm năm nữa thôi con liền có thể phi thăng lên thần."
Tư Hoành chỉ là hành lễ, cũng không đáp lời.
Thiên hậu thấy mình không khuyên nổi hắn, ngược lại lôi kéo ta nói, "Hoành nhi vì ngươi nhập Ma vực ......"
Bà chưa nói xong, Tư Hoành đã nắm cổ tay ta, đem ta mang theo rời khỏi.
Cách vải áo, có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn như cũ, ấm áp, làm cho lòng người an tâm.
"Linh Vũ, ngươi muốn trơ mắt nhìn Hoành nhi chịu c.h.ế.t sao ......"
"Chứng kiến hết thảy, cũng không có quan hệ gì với ngươi."
Đang lúc Thiên hậu sau lưng líu lo không ngừng, Tư Hoành đột nhiên lên tiếng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn rủ mi mắt đối mặt cùng ta, "Chớ sợ, sẽ không có ai dám mang ngươi đi."
Ta, không sợ.
Biết ngươi không vứt bỏ ta, trên đời lại không có chuyện gì đáng sợ nữa.
Ra Tràng Định cung, Tiên gia vãng lai càng là không còn che giấu, quăng tới ánh mắt u oán, tựa hồ ta không đi chịu chết, liền thiếu nợ bọn hắn.
Ta không nghĩ tới, Tử Vân cũng ở đây.
Nàng bỗng nhiên quỳ gối trước mặt ta, hung hăng dập đầu, lúc ngẩng đầu nhìn thấy nàng đầy mặt nước mắt.
"Tiên tử, không, phượng chủ, cầu Ngài nể tình cùng Hoài Chỉ cùng nhau lớn lên, mau cứu hắn."
Ta cúi người nghĩ kéo nàng, Tử Vân càng khóc to hơn.
"Hoài Chỉ, Hoài Chỉ bị người của ma tộc bắt đi, phượng chủ i đi đổi hắn có được hay không."
"Van cầu Ngài, van cầu Ngài, bọn hắn chỉ cần Ngài thôi."
Tâm thật giống bị một bà tay khổng lồ nắm chặt, đau đớn, buồn bực, một hơi lên đên lại bị ngăn ở yết hầu, nhả không ra.
Nên cứu Hoài Chỉ, nhưng sao lại phải dùng ta mà đổi hắn.
Lúc ta bị ma tộc bắt đi, cũng chỉ có Tư Hoành dám vào bên trong khe hở ......
Chóp mũi chua xót, cho là mình là có bằng hữu, kết quả là, nhưng chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương.
Tư Hoành nắm thật chặt cổ tay ta, ngữ khí hỉ nộ khó phân biệt, "Đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-32.html.]
Tử Vân khóc đến thở không ra hơi, ngay sau lưng khàn họng hô, "Mời phượng chủ lấy chúng sinh làm trọng, đừng nghĩ đến bản thân mà không dám hy sinh."
"Mời phượng chủ lấy chúng sinh làm trọng!"
"Mời phượng chủ lấy chúng sinh làm trọng!"
"Mời phượng chủ lấy chúng sinh làm trọng!"
Tiên gia hô to hết lần này đến lần khác, đ.â.m vào lỗ tai ta đau nức.
Không khỏi hoài nghi, ta có quá mức ích kỷ hay không.
"Theo lợi tránh hại, là lẽ thường tình, mấy vị thượng tiên tị thế không ra,các Tiên gia còn lại năng lực không đủ, bọn hắn rất sợ hãi."
Tư Hoành không nhìn đám người, mang theo ta cùng ba ngàn binh sĩ, tại con đường mà bọn họ nhường ra, đi ngược lên.
"Không phải để ngươi tha thứ bọn hắn, chỉ nhắc ngươi nhớ rằng, chớ có bởi vậy lòng mang áy náy. Nếu như đổi thành ta, bọn hắn cũng sẽ làm như vậy thôi."
"Không, ta sẽ đứng bên cạnh điện hạ."
Cơ hồ là ta không cần nghĩ ngợi nói câu nói này, nói xong, lại có chút hối hận, lời ấy ít nhiều có chút mập mờ, hi vọng sẽ không khiến cho hắn bối rối.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ánh mắt Tư Hoành lấp lóe, hắn mặt mày sinh ra đã sắc bén, giờ phút này hiếm khi có một chút thần sắc ôn nhu.
Nhưng cũng chỉ có một chớp mắt thôi.
"Vậy liền cám ơn phượng chủ."
Trở lại Hồng Phong cốc đã là buổi chiều, Tư Hoành để ba ngàn thiên binh đóng giữ tứ phương, theo ta cùng nhau nhập cốc.
Nhìn thấy Tư Hoành, nhóm tiểu yêu quái đều hết sức vui vẻ, nhảy cẫng lên muốn mời hắn ăn khoai lang nướng.
Duy chỉ có thỏ yêu không dám lên trước nói chuyện với ta.
Nó rũ cụp đầu, ấp úng nói, "Nữ quân, thật xin lỗi, ta, ta không cẩn thận ......"
"Nó đem nhà của nữ quân thiêu rụi rồi!"
Gấu đen lớn ngao một tiếng, nói.
"Chúng ta đã dập lửa rồi, nữ quân, Ngài đừng nóng giận."
"Đúng đúng đúng, đồ vật đều lấy ra đặt ở trong khố phòng."
Mọi người lao nhao, thỏ yêu oa oa khóc lớn, "Ta không phải cố ý, ta sợ khoai lang lạnh, liền đặt ở bên trong chậu than, ai biết trong đêm gió bắt đầu thổi, lửa bén vào rèm, liền bốc cháy."
Thì ra là muốn đợi ta hôm qua trở về có thể ăn khoai nóng hổi.
Không khỏi cười khổ, bọn chúng cái nào hiểu được, ta suýt nữa liền không về được nữa rồi.
Trấn an vài câu, đi khố phòng nhìn qua, không thứ gì bị tiêu huỷ cả.
Chỉ là lễ vật Tư Hoành tặng ta không thấy nữa, chỉ còn lại cái hộp gỗ lim kia.
Bởi vì lúc ấy con mắt không tốt lắm, tăng thêm công việc bề bộn, lễ vật mọi người đưa cũng không kịp nhìn, cho nên cũng không biết được Tư Hoành đưa cái gì.
Nghĩ đến là bị hỏa thiêu, thôi, không nên tiếc, không phải của mình cưỡng cầu không được.