Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:48:42
Lượt xem: 2,757
Mở mắt ra, chỉ gặp đầu ngón tay Tư Hoành đang ngưng tụ một đám khí màu xanh lam, trong nháy mắt chiếc roi kia b.ắ.n ra.
Hắn hôm nay mặc một bộ y phục màu xám bạc, tay áo dài rộng, tóc đen dài buộc lên, trên búi tóc cài một cây ngọc trâm nằm ngang, hai đầu dây cột tóc cùng màu theo gió tung bay
Chính là phong lâm ngọc thụ, dáng vẻ nhẹ nhàng.
Minh Hoa dậm chân, "Nàng làm hư hoa tai ta thích nhất đó."
Tư Hoành cũng không thèm liếc ta lấy một cái, chỉ là đem hoa tai có tua rua kí cầm trong tay, miệng niệm pháp quyết.
Sau đó hắn đem đồ vật đặt ở lòng bàn tay Minh Hoa, "Tốt rồi, đã khôi phục nguyên dạng."
Minh Hoa lại cũng không hề vui vẻ, chỉ vào người của ta vạch thêm tội ác, "Nàng vừa mới doạ tiên hầu của ta phát khóc."
Nói rồi hung hăng trợn mắt trừng ta một cái, "Không biết đã làm ra nhiều việc khiến người ta ghét bỏ sao, còn không tại Lạc Hà trong cung an phận, cả ngày ra ngoài trông thật chướng mắt."
Tư Hoành đưa tay ngăn Minh Hoa nói tiếp, nhưng rất kỳ quái, nàng hôm nay căn bản không hề cố kỵ.
Ánh mắt ta chuyển qua hai hàng đội ngũ sau lưng nàng, đám sứ giả Hồ tộc đang mặc áo trắng, vận chuyển rương to rương nhỏ.
Minh Hoa muốn định ở Thiên Cung , không đúng, điều này rõ nàng sẽ phải gả vào Thiên Cung, trở thành vợ của Tư Hoành sao.
Trách không được, nàng dám trực tiếp động thủ.
Ta yên lặng lau đi vệt m.á.u bên môi, cố nén đau nhức của vết thương trên người đứng lên.
Ta từng cho rằng mình dù có đối mặt với Tư Hoành, trong lòng cũng sẽ không nổi sóng nữa.
Nhưng lúc này đoán được chuyện tốt của hai bọn họ, lại thấy tựa như vạn kiến đốt thân.
Không nói đến trái tim rỉ m.á.u trong lồng n.g.ự.c kia, thân thể cũng giống bị quất roi qua, mà ngay cả mỗi lần hít vào thở ra cũng cảm thấy đau nhức.
Đau đến mức con mắt ta mỏi nhừ, không thể không gắt gao cắn chặt môi dưới, đè xuống một ngụm m.á.u sắp sửa phun lên, sợ vừa buông lỏng, trong miệng sẽ phát ra thống khổ nghẹn ngào.
Người như ta, mà rơi lệ trước mặt Tư Hoành, chỉ sợ hắn sẽ rất bối rối không biết xử trí thế nào mất.
Dù sao hắn cũng có tâm địa nhân hậu, có lẽ còn phải cố nén buồn nôn, nói vài lời trấn an ta cũng nên.
Nhớ tới nhiều năm trước.
Khi đó, ta còn chưa gây ra tai hoạ lớn ngập trời này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-5.html.]
Tư Hoành dù không thích ta, nhưng đối với ta cũng là ôn hòa hữu lễ.
Là ta nghĩ quá nhiều, lại phát sinh những suy nghĩ không đáng có, mới có thể bị mắc bẫy ma tộc, làm hại hắn sát khí quấn thân.
Minh Hoa cứ đúng đó nói lien miên một hồi lâu.
Nhưng ta thật đau quá, một câu giải thích đều nói không nên lời, ráng chống đỡ thân thể không để cho mình đổ xuống.
"Là thiên hậu triệu kiến nàng ấy."
Khẩu khí của Tư Hoành bình thản, lúc nói chữ “ nàng ấy” mới miễn cưỡng ném một ánh mắt về phía ta
Bên trong đôi mắt trong suốt như lưu ly không có một gợn sóng, xem ta cùng vạn vật không có khác biệt, vẫn đủ để nhấc lên tâm ta ngọn nguồn kinh đào hải lãng.
"Linh Vũ Tiên tử bị thương, mời Y Tiên đi Lạc Hà cung trị liệu đi."
Những lời này là hắn nói với tiên hầu bên người, nhớ tới danh hào của ta, giọng điệu vẫn bình thường như cũ.
Kỳ thật trong lòng ta từng muốn hắn có thể hận ta, có thể mắng ta, thậm chí tự tay g.i.ế.c ta.
Nhưng trên thực tế, hắn lười nhác lãng phí tình cảm đặt lên thân ta.
Về phần vì sao mở miệng vì ta giải vây, đương nhiên là vì thích thanh tịnh, không muốn để lời qua tiếng lại nhiều.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trước kia ta biết rõ Tư Hoành không thích những người ồn ào, nhưng dù sao lúc đó ta vẫn tự cho bản thân là một người đặc biệt cơ.
Ở bên cạnh hắn, bản thân giống như hoá thành một con sẻ nhỏ, ríu rít không ngừng.
Hắn hàm dưỡng tốt, cũng không giận, lúc bản thân đi xử lý công vụ, để nhóm tiên nga đưa tới rất nhiều món điểm tâm ngọt hoặc là đồ chơi mới lạ, cho ta ở một bên chơi.
Lúc định thần lại, Tư Hoành cùng với Minh Hoa đang một mặt phẫn hận đã cách ta một đoạn khá xa
Đi xa rồi, Minh Hoa mới nắm tay áo Tư Hoành, nửa giận nửa âm dương quái khí nói, "Linh Vũ hại chàng thảm như vậy, ta thực sự đau lòng, người ta chỉ là đi đòi chút công bằng thôi mà."
"Chuyện cũ đã qua, thiên quân đã đặc xá, nếu có dị nghị, liền cùng đến tìm thiên quân để nói chuyện đi."
Tư Hoành rút tay áo ra, ngữ khí nhàn nhạt.
Nhưng sứ giả Hồ tộc bạch y theo thứ tự từ bên người đi qua, trùng trùng điệp điệp, giống như là không có điểm dừng.
Trước mắt một mảnh trắng xóa,ta quay người muốn đi gấp, làm sao đầu nặng chân nhẹ, sau đó ngã xuống.
Một khắc trước khi ý thức mất đi, ta nhìn thấy trước mắt một có một mảnh áo bào màu xám nhạt lướt qua, có người nâng cơ thể ta lên.