Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 106: Âm Hôn Ở Núi Thái Sơn 5

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:25:54
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mày có biết tao đau thế nào không hả!"

Quỷ treo cổ trúng mấy nhát kiếm, nhanh chóng phản ứng lại, quất mái tóc dài, đánh văng thanh kiếm đào mộc trong tay tôi. Nó cũng không muốn dây dưa lâu, mau chóng trèo lên vách núi, định bỏ chạy. Tôi rút thắt lưng, quất mạnh ra ngoài, quấn chặt quanh cổ nó.

Đây là pháp thừng của Đạo gia, đã được ngâm trong m.á.u chó đen suốt bốn mươi chín ngày, tôi cũng đặc biệt chuẩn bị cho chuyến đi này.

Quỷ treo cổ ch//ết vì bị dây thừng siết cổ, vốn đã sợ thứ này. Vừa bị trói, nó hoàn toàn không thể vùng vẫy, hét lên thảm thiết, ngã xuống đất, co giật dữ dội, khói trắng bốc lên từ cổ.

Tôi giẫm mạnh lên n.g.ự.c nó.

"Đi c.h.ế.t đi, dám rút Địa Hồn của Hoa Hoa!"

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Con người có ba hồn, nếu chỉ rút riêng địa hồn ra, cơ thể vẫn giữ nguyên thói quen hành vi trước đó, giọng nói và ngữ điệu cũng không khác gì so với trước kia, ngay cả những người thân thuộc nhất cũng không thể nhận ra sự khác biệt.

Nhưng nếu rút riêng địa hồn rồi lại đưa hồn phách của con quỷ treo cổ này vào, thủ đoạn nhiếp hồn này khiến tôi nhớ đến Phương Lộ trong chương bảy, phần Tây Tạng.

Lại là đám người đó!

Tôi nghiến răng tức giận, lập tức siêu độ hồn phách của con quỷ treo cổ. Hồn phách tan rã, Hoa Ngữ Linh ngây dại ngồi bệt xuống đất, mái tóc bị lửa thiêu cháy xoăn lại trông như vừa đi salon về.

"Kiều Mặc Vũ, cậu không sao chứ!"

"Hoa Hoa thế nào rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng tôi nhìn thấy cậu một mình ở đây, nhưng như có một bức tường trong suốt ngăn giữa chúng ta, chúng tôi không thể nào vào được!"

Giang Hạo Ngôn và Kỷ Khang, một trước một sau, lao tới từ hai đầu con đường núi.

Tôi trừng mắt nhìn Giang Hạo Ngôn.

"Đều do bạn gái cũ của cậu gây ra!"

Giang Hạo Ngôn đơ người: "Bạn gái cũ gì chứ, tôi chưa từng yêu đương, Môn chủ, cậu đừng nghe lời đồn nhảm!"

"Phương Lộ!"

Giang Hạo Ngôn im bặt, cúi đầu xấu hổ.

"Lúc đó tôi trúng tà, đâu tính như thế được."

"Đừng cãi nữa, Phương Lộ là ai, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Kỷ Khang đau lòng ôm lấy Hoa Vũ Linh.

Tôi giải thích với Kỷ Khang rằng những kẻ bắt cóc Hoa Ngữ Linh là một nhóm điên rồ muốn hồi sinh Xi Vưu. Chúng đã rút địa hồn của Hoa Ngữ Linh, rồi nhét hồn phách của con quỷ treo cổ vào, vừa dụ chúng tôi đi lên đỉnh núi, vừa tìm cách g.i.ế.c chúng tôi trên đường.

"Nhưng chúng ta đang xuống núi mà, sao lại đi lên đỉnh?"

"Anh nhìn kỹ lại đi."

Tôi chỉ vào bậc thang ngoằn ngoèo trước mặt.

"Chúng đã dùng thuật che mắt. Khi chúng ta gặp đoàn rước dâu quỷ, lúc chạy ra, chúng ta tưởng mình đang đi xuống, nhưng thực tế lại đang leo lên dốc. Chúng cố tình dẫn chúng ta lên đỉnh núi, tôi đoán bên đó còn có trận pháp gì đang chờ chúng ta."

"Lúc đầu tôi cũng thấy lạ, Quỷ Vương cưới vợ thường phải cưới địa hồn, vậy mà chúng lại đưa một người sống vào kiệu hoa, không biết định làm gì. Bây giờ thì rõ rồi, đó là cái bẫy dành riêng cho chúng ta."

"Bữa tiệc mà chúng sắp xếp thực ra ở dưới núi, còn địa hồn của Hoa Hoa, ta e rằng có mục đích khác."

Tôi lấy ba lô từ trên người Giang Hạo Ngôn xuống, móc hết bùa chú và trang bị ra, nhét đầy vào bốn túi áo trên và hai túi quần, rồi khoác kiếm đào mộc và kiếm Thất Tinh lên lưng.

Sau đó, tôi vung tay dõng dạc: "Xuất phát! Tiêu diệt Quỷ Vương!"

Lúc gặp đoàn rước dâu, chúng tôi mới vừa qua Trung Thiên Môn không lâu. Từ Trung Thiên Môn trở xuống có hai con đường, một bên là Hồng Môn, một bên dẫn về Thiên Ngoại Thôn.

Tới Trung Thiên Môn, tôi lấy từ trong túi ra một hình nhân giấy, dùng bút chu sa chấm lên, sau đó nhổ một sợi tóc cháy của Hoa Ngữ Linh, quấn quanh hình nhân rồi vung tay: "Sinh hồn nhất tuyến khiên, tróc hồn tại chỉ gian, hình nhân nghe lệnh ta, mau mau hiển thần thông, đi—"

Hình nhân có thể tìm sinh hồn của người, nhưng trên người Hoa Ngữ Linh có bản mệnh cổ, bản năng sẽ khắc chế đạo thuật, nên ban đầu không thể sử dụng được.

Bây giờ bản mệnh cổ đã bị thương, địa hồn lại bị rút đi, nên có thể dùng thuật hình nhân để tìm cô ấy.

Hình nhân phiêu phiêu bay lên, dẫn đường trong không trung. Điều bất ngờ là nó không bay về phía Hồng Môn, cũng không bay về Thiên Ngoại Thôn, mà tránh xa bậc thang, xuyên qua khu rừng giữa hai con đường.

Chúng tôi bám theo sau, đi được khoảng nửa giờ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn.

Một sân khấu kịch dựng tạm, xung quanh bày hơn chục bàn tiệc. Nhóm người chúng tôi gặp ban nãy ngồi kín hai bàn, những người còn lại là khách lạ, có lẽ cũng là du khách leo núi bị dụ tới đây.

Trên sân khấu, một đôi kép hát đang "í a" diễn tuồng.

"Âm dương chưa tận, cô hồn khó qua Vong Xuyên. Hoàng Tuyền lộ, Vọng Hương đài, quỷ mị không được quay về—"

Điệu hát bi thương ai oán, vang lên như tiếng khóc than, đám người phía dưới nghe mà chìm đắm mê mẩn.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, bên trái sân khấu có một khu vực bị rèm đỏ ngăn lại, sát khí ngút trời, bên trong còn văng vẳng tiếng hét thảm quen thuộc.

Kỷ Khang lập tức hoảng loạn: "Là Hoa Hoa, Hoa Hoa ở trong đó!"

"Đừng vội—"

Tôi đặt tay lên vai Kỷ Khang, ra hiệu cho mọi người cúi thấp người.

"Ta sẽ đi trước đánh lạc hướng chúng, Giang Hạo Ngôn, cậu cắm những lá cờ trận này vào phương Chấn và phương Cấn, đó là đường lui của chúng ta."

"Kỷ Khang, anh có thấy cái chum bên phải sân khấu không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-106-am-hon-o-nui-thai-son-5.html.]

"Đó gọi là Phong Hồn Quán. Dương thọ của những người này bị mượn đều bị phong ấn trong đó. Hiện giờ thân xác họ còn ở đây, nếu phá vỡ cái chum đó, dương thọ sẽ quay trở lại, họ sẽ tỉnh lại trong chốc lát. Lúc đó nhất định sẽ hoảng loạn bỏ chạy."

Tôi nhét ấn pháp vào tay Kỷ Khang.

"Dùng thứ này đập nát nó, lát nữa tình thế càng hỗn loạn, càng có lợi cho chúng ta."

Tôi chỉnh lại ba lô, vừa vỗ tay vừa bước ra.

"Vở kịch này diễn hay thật, ôi chao, bữa tiệc linh đình thế này, sao không mời tôi uống chén rượu mừng chứ?"

Tiểu Viên cùng vài người lập tức phấn khích đứng lên.

"Ơ kìa, Kiều Mặc Vũ, cô cũng đến à, ngồi chung bàn với bọn tôi đi."

"Là cô—"

Quỷ Hỷ Khí cau mặt, từ trong đám đông bước ra, mép nhếch lên, trong ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

"Cô đúng là không biết trời cao đất dày—A—"

Tôi tát thẳng vào mặt hắn, dùng Tầm Long Thước trong tay quật liên tục vào mặt hắn.

Các con quỷ khác thấy vậy liền xông lên bao vây, tôi vừa đánh Quỷ Hỷ Khí, vừa ném ra những lá bùa Lôi Hỏa rẻ tiền nhất. Tên gọi của nó nghe có vẻ dữ dội, nhưng thực chất uy lực rất nhỏ, quăng ra chỉ phát ra tia lửa và tiếng sấm nhỏ, thường bị con nhỏ nhà giàu lắm tiền ngu ngốc Lục Linh Châu dùng làm pháo nổ chơi.

Dọc đường tôi tạo ra vô số tia lửa và ánh sáng chớp nháy, gây ra tiếng động lớn. Đang đánh hăng say thì "Rầm!" một tiếng, bình trấn hồn bên phải sân khấu vỡ tan.

"Kiều Mặc Vũ, sao cô lại đánh người—A—quỷ—có quỷ kìa—"

"Trời ơi, trên bàn này là cái gì vậy, rết, ếch, vỏ ốc sên, ọe—ọe—"

"Chạy mau, mọi người chạy mau đi!"

Bàn ghế đổ lộn xộn, đám đông la hét chạy tán loạn, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

"Khốn kiếp, không thể để bọn chúng chạy thoát, mau bắt lại!"

Quỷ Hỷ Khí cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa, bận chỉ huy đám quỷ bắt người. Nhân cơ hội này, tôi lấy ra một xấp bùa giấy lớn từ trong ba lô, lao thẳng về phía bức màn đỏ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Thực lực của Quỷ Vương rất mạnh, tôi không dám nương tay, vừa vào liền tung chiêu mạnh nhất.

Ba mươi sáu lá Lôi Phù của Thần Tiêu phái, đây là thứ tôi đã chôm được từ con nhà giàu ngu ngốc kia hồi còn ở tòa cổ thành bên Anh.

Lưới sấm dày đặc nổ vang trên không, bức màn đỏ bị xé toạc thành từng mảnh, lộ ra bên trong là một tế đàn.

Hoa Ngữ Linh bị trói chặt vào một cây cột, xung quanh bày đầy những bát sứ, trong mỗi bát đều đựng đầy m//áu tươi, ở giữa còn cắm một nén hương.

Trước tế đàn, có một kẻ mặc đồ đen đang quỳ, quay lưng về phía tôi.

Tôi giận đến mắt đỏ hoe: "Hoa Hoa—"

Tôi định lao đến chỗ Hoa Vũ Linh, nhưng đột nhiên một bàn tay khổng lồ, mọc đầy lông đen vươn ra từ bên cạnh, đập mạnh một cái, hất văng tôi ra xa.

Tôi ngã xuống đất, phun ra một búng m.á.u lớn.

Quay đầu nhìn, bên cạnh có một con quái vật, đầu mọc hai sừng, tóc đỏ dựng đứng, mặt xanh nanh dài, thân hình to lớn như một con gấu đen khổng lồ.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Quỷ Vương trong truyền thuyết.

Tôi chống tay ngồi dậy, rút mấy lá bùa lửa trong túi, ném về phía Hoa Ngữ Linh, vừa ném vừa lẩm bẩm: "Hoa Hoa, chồng cậu thô lỗ quá đấy, vừa gặp mặt đã đánh tôi rồi."

Hoa Ngữ Linh: "?"

Địa hồn của Hoa Ngữ Linh điên cuồng giãy giụa, sợi dây trói trên người cô ấy lập tức siết chặt.

Tôi tiếp tục châm chọc: "Sao cậu kích động thế, tôi nói hắn không tốt, cậu tức giận à?"

"Biết thế tôi không đến làm gì, xem ra tình cảm của hai người tốt ghê."

"Không ngờ cậu lại thích kiểu này, bảo sao lại coi thường tên thư sinh mặt trắng Kỷ Khang kia."

Hoa Ngữ Linh tức đến phát điên, hét lên một tiếng chói tai, sợi dây trói lập tức đứt toạc, sau đó vút một cái, hồn phách cô ấy biến mất ngay trước mắt tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thể xác con người vốn có sức hút mạnh mẽ đối với hồn phách của chính mình, càng kích động tinh thần của cô ấy, thì sức hút từ mệnh hồn trong cơ thể càng mạnh.

Hoa Hoa, bây giờ ba hồn đã quy về một thể rồi.

Quả nhiên, không lâu sau, phía sau vang lên giọng nói đầy phẫn nộ của Hoa Ngữ Linh: "Kiều Mặc Vũ,cái con người này, cậu nói chuyện có thể đừng có điêu toa như thế được không!"

"Hoa Hoa, em không sao rồi—"

Kỷ Khang vui mừng lao đến từ đằng xa, nhưng sắc mặt Hoa Ngữ Linh càng tệ hơn.

"Kiều Mặc Vũ, cậu đem cái tên vô dụng này theo làm gì?"

Kỷ Khang khựng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.

"Anh—Hoa Hoa, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?"

Khi hai người họ đang nói chuyện, tên tế lễ mặc áo đen lặng lẽ lùi về phía sau, dần ẩn mình vào bóng tối. Tôi định đuổi theo thì Quỷ Vương lại vung một chưởng bổ xuống.

"Hoa Ngữ Linh, đừng lề mề nữa, mau đến giúp tôi!"

"Đến đây—"

Loading...