Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 107: Âm Hôn Ở Núi Thái Sơn 6
Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:25:56
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bản mệnh cổ của Hoa Ngữ Linh đã bị thương, dù có toàn lực cũng chỉ phát huy được ba phần thực lực. Hai chúng tôi hợp lại vẫn không phải là đối thủ của Quỷ Vương, chỉ có thể vừa đánh vừa rút lui. Nhân tiện, tôi buôn chuyện một chút.
"Tên đó đã phạm tội gì mà cậu không thèm đoái hoài đến hắn thế?"
Hoa Ngữ Linh liếc mắt nhìn về phía Kỷ Khang, bĩu môi khinh thường.
"Một tên phế vật, người có thiên bẩm cổ thuật mà lại mắc chứng sạch sẽ, nói ra chỉ tổ cười c.h.ế.t người."
Nghe vậy, tôi lập tức hiểu ra. Hóa ra Kỷ Khang sợ côn trùng. Không hẳn là sợ, mà là thấy ghê tởm.
Theo lý thuyết, những ai có thiên bẩm cổ thuật thì từ nhỏ đã được vô số rắn rết, côn trùng thân cận. Nhưng Kỷ Khang sinh ra trong một gia đình giàu có, mà mẹ hắn lại cực kỳ sợ những loài này. Mỗi lần nhìn thấy, bà đều hoảng loạn cực độ.
Bà hoảng hốt la hét, lập tức đưa Kỷ Khang đến bệnh viện kiểm tra xem có bị côn trùng cắn không, rồi khử trùng cả căn nhà một lượt. Cứ như vậy từ nhỏ đến lớn, khiến hắn hình thành phản xạ sợ hãi với côn trùng.
Hoa Ngữ Linh đã nhiều lần muốn dạy hắn luyện cổ, nhưng hắn chưa bao giờ chịu đựng được.
Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy Kỷ Khang đang cầm gậy điện cao áp và bình xịt ớt, ra sức tấn công Quỷ Vương, bất giác có chút cảm khái.
Giang Hạo Ngôn cũng thở dài: "Thực ra hắn cũng không dễ dàng gì đâu. Vừa mới phẫu thuật ruột thừa xong đã theo chúng tôi leo núi, lần trước gặp bọn Sơn Tinh, hắn đã liều mạng che chắn cho cậu."
"Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Dù hắn sợ côn trùng và thích sạch sẽ, nhưng những mặt khác, hắn thực sự rất tốt."
"Kiều Mặc Vũ, cậu nói xem có đúng không?"
Tôi lắc đầu: "Sư phụ tôi từng nói, sống trên đời, ngay cả sắt cũng phải nuốt được, chịu chút khổ sở thì tính là gì? Một nam nhân, vậy mà lại sợ côn trùng! Hoa Hoa, cậu nhanh chóng hủy bỏ hôn ước đi, tôi thấy hắn không xứng với cậu."
Giang Hạo Ngôn: "……"
Hoa Ngữ Linh lập tức gật đầu lia lịa.
"Vốn dĩ hôn ước đó chỉ là giả."
Chúng tôi vừa đánh vừa lui, nhưng con Quỷ Vương này thực sự quá mạnh. Bùa chú của tôi gần như đã dùng hết, bản thân cũng bị thương không nhẹ. Hoa Ngữ Linh thì mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
May mắn là lúc này, chúng tôi đã rút lui đến sau trận kỳ mà Giang Hạo Ngôn đã bố trí.
Cắn răng chịu đựng đau xót, tôi cắm thanh kiếm đào mộc đã theo mình nhiều năm vào trận nhãn. Một luồng ánh sáng bùng lên, kiếm đào mộc bốc cháy dữ dội.
Tôi không ngừng tự nhủ: Không sao, lần trước ta đã làm một thanh kiếm đào mộc ngàn năm với Lục Linh Châu, vẫn còn giấu đó chưa dùng. Cái cũ không đi, cái mới sao đến? Thanh ba trăm năm này, hỏng thì hỏng thôi.
Trận pháp bốc lên khói trắng cuồn cuộn, thân ảnh của chúng tôi nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
Tôi và Hoa Ngữ Linh dìu nhau bước đi, lảo đảo đi được khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng trở lại đường núi. Nhưng con đường này, một bên là vách đá dựng đứng, mọi người bám sát phía trong, cẩn thận bước từng bước.
Đèn pin đội đầu cũng bị rơi vỡ trong trận chiến vừa rồi, may mà trời đã hửng sáng, có thể lờ mờ nhìn thấy con đường phía trước.
Đi được một đoạn, phía trước bậc thang bỗng xuất hiện một bóng đen. Kẻ đó khoác áo choàng đen, chậm rãi quay người lại đối diện chúng tôi.
Tôi cứng đờ tại chỗ, không thể tin vào mắt mình.
"Đồng Phúc Sinh, sao ông lại thành ra thế này?"
Người này, tuy tôi chưa từng gặp, nhưng đã đấu với thuộc hạ của hắn suốt bảy tám chương trước, hơn nữa Lưu Hùng đã cho tôi xem ảnh của hắn, gương mặt này tôi rất ấn tượng.
Đồng Phúc Sinh khoảng sáu mươi tuổi, ánh mắt sáng ngời, tinh thần minh mẫn, chân mày cao quá tai, nhìn là biết người có phúc. Nhưng bây giờ thì sao? Tóc đã rụng sạch, da mặt chảy xệ, trông như già đi cả chục tuổi.
"Quả nhiên là ác giả ác báo, báo ứng tới rồi phải không?"
Nghe vậy, Đồng Phúc Sinh trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận.
"Kiều Mặc Vũ, lại là cô phá hỏng chuyện tốt của tôi!"
"Cô có biết không, nếu hồn phách của Hoa Ngữ Linh bị Quỷ Vương nuốt trọn, hắn sẽ có thể bước lên một đẳng cấp cao hơn."
"Tôi đã bố trí một trận lớn như vậy, bây giờ vì cô mà tất cả đều bị hủy hoại!"
Nói vài câu, hắn đã thở hồng hộc.
Hắn ho khan vài tiếng, bỗng nhiên bật cười.
"Vẫn là tôi coi thường cô rồi, thật không ngờ, cô có thể chạy thoát khỏi tay Quỷ Vương."
"Nhưng không sao cả, cửa ải cuối cùng này, mới chính là món quà lớn tôi dành tặng cho cô."
Nói xong, hắn cười lớn, dang rộng hai tay, vung áo choàng, lao thẳng xuống vách đá bên cạnh.
Chúng tôi đều sững sờ, Hoa Ngữ Linh ngờ vực: "Hắn đang làm gì vậy, muốn tutu để khiến cậu áy náy à?"
Giang Hạo Ngôn: "Cũng có thể là do cơ thể hắn quá suy yếu, nên cố ý ch//ết trước rồi biến thành quỷ, sau đó quay lại liều mạng với chúng ta?"
Mọi người còn đang cười nói đùa giỡn, nhưng ngay sau đó, không ai có thể cười nổi nữa.
Đồng Phúc Sinh lại xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi.
Dưới chân hắn, là một chiếc đầu khổng lồ.
Một con giao long khổng lồ, thân thể bám vào vách núi, chậm rãi trồi lên.
Đồng Phúc Sinh đứng trên đỉnh đầu con giao long, một tay ôm chặt chiếc sừng bị gãy, vẻ mặt đắc ý.
"U Minh Đại nhân, hãy ăn bọn chúng đi, ngài sẽ khôi phục nguyên khí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-107-am-hon-o-nui-thai-son-6.html.]
Tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng dâng trào. Lần trước đánh bại con giao long này, tôi đã phải dựa vào Chu Thiên Tinh Trận—ba trăm sáu mươi lăm lá cờ chủ trận đặc chế, gần như tiêu tán toàn bộ tiền tiết kiệm của mình.
Không có ngoại lực trợ giúp, chỉ với mấy người chúng tôi, dù con giao long này chưa hồi phục hoàn toàn, chúng tôi cũng không phải đối thủ của nó.
Tôi siết chặt Lôi Kích Mộc Bài trong tay.
Bên trong đó, tôi vẫn còn một đạo Thiên Kiếp Lệnh cuối cùng.
Không hề do dự, tôi cắn lưỡi, phun một ngụm m.á.u lên Lôi Kích Mộc Bài.
"Thiên Đế sắc mệnh, tổng triệu Lôi Thần. Thượng thông Vô Cực, hạ nhiếp U Minh—"
Lưới sấm chớp chằng chịt giáng xuống, Đồng Phúc Sinh cùng con giao long bị lôi điện xé nát thành từng mảnh, hoàn toàn không có sức chống cự.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Con giao long này, không thể yếu như vậy được.
"Hahaha—"
Giây tiếp theo, một tràng cười điên cuồng vang lên từ phía sau. Một con giao long khác, thân thể đầy m.á.u me, vảy rách tả tơi, một mắt đã mù, chậm rãi trồi lên từ khe núi phía sau chúng tôi, mang theo Đồng Phúc Sinh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, trái tim như chìm xuống đáy vực.
Tôi đã trúng bẫy. Con giao long này đã dùng phần lớn vảy của nó để tạo ra một phân thân, và tôi đã phí mất quân bài mạnh nhất của mình lên phân thân đó.
"Kiều Mặc Vũ—"
Giao long mở miệng, giọng nói trầm đục, đầy sức mê hoặc.
"Nếu ngươi chịu phục vụ cho Xi Hoàng, ta có thể tha mạng cho các ngươi."
Hoa Ngữ Linh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cắn răng nói nhỏ.
"Chờ lát nữa tôi sẽ hiến tế bản mệnh cổ, lúc đó, cậu đưa họ rời đi trước."
Thiêu đốt bản mệnh cổ, đồng nghĩa với việc Hoa Ngữ Linh chắc chắn sẽ chết. Cô ấy muốn liều mạng rồi. Mắt tôi đỏ bừng, dùng hết sức siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
"Không được!"
"Phục vụ Xi Hoàng, không chỉ có thể trường sinh, mà còn có vô số tài phú và quyền thế. Ngươi không thiếu tiền sao? Kiều Mặc Vũ, hãy gia nhập bọn ta đi, những kẻ phàm tục đã c.h.ế.t kia, chẳng qua cũng chỉ là con sâu cái kiến, liên quan gì đến ngươi chứ?"
Giao long tiếp tục dụ dỗ, nhưng lúc này, Kỷ Khang đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước chúng tôi.
"Ta cũng là một con sâu cái kiến trong miệng ngươi."
Kỷ Khang ngẩng đầu, đối diện với con hắc giao khổng lồ. Ánh mắt anh ta bình thản, không hề có chút sợ hãi nào.
"Ta thậm chí còn sợ cả kiến. Không chỉ sợ kiến, mà còn sợ rắn, sợ chuột, sợ gián, sợ nhện."
"Hoa Ngữ Linh, em nhất định luôn nghĩ rằng anh là một kẻ nhát gan."
"Nhưng ngay cả một kẻ nhát gan, cũng có thứ mà hắn muốn bảo vệ bằng cả mạng sống—"
Giọng nói của Kỷ Khang run lên, nhưng anh ta vẫn kiên định bước thêm một bước.
Phía chân trời, một tia sáng đỏ lóe lên, mặt trời mọc, một luồng kim quang bừng lên rực rỡ, xé toạc bầu trời u ám.
Hoa Ngữ Linh bỗng giật mình, lập tức đẩy tôi ra rồi lao lên trước.
"Kỷ Khang, anh định làm gì!"
Nhưng đã quá muộn, Kỷ Khang không chút do dự đ.â.m thẳng con d.a.o găm vào n.g.ự.c mình, sau đó nhào xuống vực, ôm chặt lấy Đồng Phúc Sinh.
Từng dòng m.á.u đỏ tuôn trào, xối thẳng xuống người Đồng Phúc Sinh và con giao long.
Giây tiếp theo, cả ngọn Thái Sơn như rung chuyển, vô số rắn rết, chuột bọ, chim muông, muỗi mòng từ trong rừng ào ra như một đám mây đen, ùn ùn lao đến bao phủ lấy Kỷ Khang.
Hai người một giao long, bị côn trùng dày đặc quấn chặt, biến thành một khối cầu khổng lồ, rồi cùng nhau rơi xuống vực sâu.
"Kỷ Khang—"
Hoa Ngữ Linh lao tới, òa khóc nức nở: "Xin lỗi… anh không phải kẻ nhát gan… Kỷ Khang—"
Tôi ôm chặt lấy eo Hoa Ngữ Linh.
"Đi thôi, thứ này không thể cầm chân con giao long bao lâu đâu, nhanh lên!"
Kỷ Khang là thiên bẩm cổ thể, m.á.u trong tim anh ta có sức hấp dẫn chí mạng đối với tất cả rắn rết, chuột bọ. Bây giờ, anh ta đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy thời gian cho chúng tôi chạy trốn.
Tôi kéo Hoa Ngữ Linh và Giang Hạo Ngôn, lao xuống núi. Khoảng thời gian mà Kỷ Khang tranh thủ cho chúng tôi còn nhiều hơn tôi tưởng. Hoặc có thể, con giao long này đã bị mất quá nhiều vảy, thương thế vốn đã rất nghiêm trọng.
Cho đến khi chúng tôi lên xe rời khỏi Thái Sơn, nó vẫn không đuổi theo.
Xuyên qua cửa kính phía sau, Hoa Ngữ Linh nhìn chằm chằm vào dãy núi hùng vĩ, bóng núi trong tầm mắt ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen nhỏ.
"Kiều Mặc Vũ—"
"Cậu giúp tôi đến Vân Nam một chuyến, bắt một con Cổ Vương về đây."
"Được."
Tôi không hỏi Hoa Ngữ Linh muốn Cổ Vương làm gì, nhưng tôi biết, chuyện ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc.