Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 108: Kiểm Cốt Sư 1

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:25:59
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạn tôi là một "Kiểm Cốt Sư", sau khi mở quan tài, cậu ta lại dám lăng mạ nữ thi ngay trước mặt gia quyến. Hết lần này đến lần khác, dân làng phẫn nộ, nhốt cậu ta lại.

Tôi vội vàng đến cứu cậu ta, nhưng dân làng gào thét đuổi tôi đi.

Họ không biết rằng, tôi là truyền nhân duy nhất của Địa Sư.

*****

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm ba của Đại học Nam Giang, đồng thời cũng là truyền nhân duy nhất của Địa Sư đương đại.

Địa Sư, thời cổ đại ban đầu dùng để chỉ thầy phong thủy, về sau chỉ đặc biệt ám chỉ các đại sư phong thủy có thể quan sát tinh tượng.

Tục ngữ có câu: "Nhất đẳng địa sư quan tinh đấu, nhị đẳng phong sư tầm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh mãn địa tẩu." Hiện tại, những người hành nghề phong thủy phần lớn chỉ là thầy phong thủy bình thường. Những ai nắm giữ thuật quan tinh vọng khí, thời cổ đều được tuyển vào Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.

Tổ tiên nhà họ Kiều tôi chính là Giám Chính của Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ truyền đời của Phong Môn.

Hôm đó, tôi đang cặm cụi viết bài trong thư viện thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

"Kiều Mặc Vũ, là tôi—

"Cậu có thể đến huyện Thái Hòa, Giang Tây một chuyến không?"

"Cậu là—"

"Tôi đây, Trần Tuấn Triệu."

Trần Tuấn Triệu?

Tôi cầm điện thoại sững người, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt tròn trịa, béo ú.

Tôi quen Trần Tuấn Triệu tám năm trước, khi đó cậu ta mới mười hai tuổi, đi theo cha đến gặp sư phụ tôi để cầu xin một lá bùa hộ thân.

Nhà họ Trần chuyên kinh doanh buôn bán liên quan đến người chết.

Tục ngữ có câu: "Dao của đao phủ, mắt của pháp y, tay của người nặn giấy, kim chỉ của thợ khâu giày, chuyên kiếm tiền của người chết, ai gặp cũng xui xẻo!"

Nhà họ Trần không làm bốn nghề chính này mà theo một nghề hiếm hoi hơn—"Kiểm Cốt Sư".

Giữa người Khách Gia và dân tộc Tráng, có một tập tục tang lễ cổ xưa vô cùng phổ biến—"Kiểm Cốt Táng", còn gọi là "Nhị Thứ Táng".

Người thân của người đã khuất sẽ ch//ôn họ trong quan tài trước, vài năm sau, khai quật lại, thu nhặt hài cốt, sắp xếp các phần xương vào trong "Kim Đẩu Oanh", sau đó chọn một địa thế phong thủy tốt để táng lại.

Những người chuyên thu nhặt hài cốt ấy gọi là "Kiểm Cốt Sư".

Vì thường xuyên tiếp xúc với xương cốt người ch//ết, tay của Kiểm Cốt Sư đều được ngâm trong dược liệu bí truyền. Người dân địa phương dù kính trọng họ nhưng cũng kiêng kỵ, không thích qua lại với họ.

Kiểm Cốt Sư không tham gia tang lễ hay hỷ sự, không bắt tay với người khác, không đưa thuốc lá, rượu hay thức ăn cho ai, hầu như đều sống cô độc, không có giao thiệp nhiều.

Từ lần chia tay năm đó, ngoài việc lễ Tết Trần Tuấn Triệu có gửi tin nhắn chúc mừng tôi, chúng tôi hầu như không liên lạc. Sao tự dưng hôm nay cậu ta lại gọi điện cho tôi?

Không lẽ là… muốn vay tiền sao!

Ngày nay, số người chọn thổ táng đã giảm đi rất nhiều, công việc của Kiểm Cốt Sư bị thu hẹp đáng kể, khả năng này có vẻ cũng khá lớn.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lạnh sống lưng, cảnh giác cao độ.

"Ồ, là cậu à, có chuyện gì thế? Nói nhanh lên, tôi còn phải đi làm thêm đây, haiz, học phí học kỳ sau vẫn chưa gom đủ nữa."

Bên kia điện thoại ngây ra một lúc.

"Học phí?

"Cậu đường đường là Địa Sư, sao lại thiếu học phí? Cậu—cậu không phải nghĩ tôi muốn vay tiền đấy chứ?"

Bên kia điện thoại giọng đầy tức giận.

"Tôi nhặt một bộ xương cũng kiếm được bốn, năm vạn, còn đi vay tiền cậu à? Kiều Mặc Vũ, cậu có thể bớt tính toán chút không? Chẳng phải hồi bé tôi chỉ trộm có ít đồ ăn vặt dưới gầm giường cậu thôi sao, mà cậu—"

Tôi vội vàng đưa điện thoại ra xa.

"A? Alo..Alo...tín hiệu chỗ tôi không tốt..tốt..tốt...sắp mất sóng rồi!"

"Khoan đã, khoan đã, đại tỷ, cậu đừng thấy c.h.ế.t mà không cứu, tôi thực sự có chuyện cần nhờ cậu."

Giọng Trần Tuấn Triệu lập tức đổi sang giọng nịnh nọt, còn mang theo chút nức nở.

"Hu hu hu, tôi sắp c.h.ế.t rồi, gần đây tôi đi nhặt xương liên tục gặp chuyện, môn chủ, chỉ có cậu cứu được tôi thôi."

Thì ra không phải vay tiền, mà là cứu mạng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Sao thế? Gặp chuyện gì à?"

Tôi lập tức dựng thẳng tai lắng nghe, nhưng lần này Trần Tuấn Triệu lại lấp lửng.

"Thì… tôi… bị dân làng nhốt lại rồi, các *thê thỉ* trong khu này đều có vấn đề, tôi đoán sắp có chuyện lớn!"

TÌnh hình cụ thể, cậu ta không nói rõ ràng cho tôi biết, chỉ kể rằng vài lần gần đây đi kiểm cốt, *thê thỉ* đều không phân hủy, rất có vấn đề, bảo tôi mau chóng đến huyện Thái Hòa cứu cậu ta.

Kiểm Cốt Sư không chỉ có nhiệm vụ thu thập hài cốt mà còn phải tìm huyệt mộ phong thủy mới và lo toàn bộ quá trình táng lại, về bản chất cũng thuộc cùng một hệ với Phong Môn chúng tôi.

Đệ tử trong môn gặp chuyện, theo quy tắc, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Được rồi, tôi sẽ mua vé máy bay ngay, tối nay đến."

Tôi nhắn tin cho Giang Hạo Ngôn, nhờ cậu ta đặt hai vé máy bay sớm nhất, sau đó nhét bừa sách vở vào túi, chuẩn bị rời khỏi thư viện.

Vừa bước ra một bước, tôi va phải một nam sinh.

Có vẻ cậu ta định đi mua nước ở máy bán hàng tự động, trên tay cầm một nắm xu, bị tôi đụng phải, khiến đồng xu lăn lóc trên sàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-108-kiem-cot-su-1.html.]

"Xin lỗi nhé—"

Tôi cúi xuống nhặt tiền, vừa đúng sáu đồng xu, hai đồng mặt ngửa, bốn đồng úp.

Tim tôi chợt trùng xuống.

Dương lạc vào âm, quẻ Cấn chồng lên quẻ Khảm, chính là Thủy Sơn Kiển, đại hung.

Khảm là nước, Cấn là núi. Núi cao nước sâu, chuyến đi này chắc chắn đầy nguy hiểm, gian nan chồng chất, không lẽ lại chạm mặt đám Đồng Phúc Sinh sao?

Những vụ thi biến hàng loạt như thế này, rất có thể là tà tu đang tác quái, tôi không thể lơ là được.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức rút điện thoại gọi cho Lục Linh Châu.

"Đi nào, dẫn cậu lên núi hái nấm."

Lục Linh Châu vui mừng khôn xiết.

"Thật không? Ở đâu thế?"

"Huyện Thái Hòa, Giang Tây đấy, nấm gan bò chỗ đó mọc—nghe nói còn có cả một vùng rộng đầy nấm kiến thủ xanh nữa."

"Đừng nói nữa, nước miếng tôi chảy ra rồi! Phi Phi, Phi Phi, mua vé máy bay ngay!"

"Cậu khoan đã, mang thêm đồ phòng thân đi, lần trước cậu còn chỉ vì lạc đường mà đ.â.m đầu vào nhà quan tài đấy. Năm nay cậu bị xung Thái Tuế, chuyện xui xẻo vẫn còn nhiều lắm đấy."

Lục Linh Châu gật đầu lia lịa.

"Đúng đúng, có lý! Haiz, gần đây tôi thật sự rất xui, Phi Phi, đi lấy thêm bùa trong kho đi!"

Gì cơ? Bùa còn có cả kho riêng à?

Cái tên phú hộ c.h.ế.t tiệt này!

Tôi về ký túc xá, chui xuống gầm giường lôi ra một hộp bánh quy Danisa, rút năm tờ bùa trong đó. Nhìn đi nhìn lại hai lượt, tôi lại nhét ba tờ vào.

Có Lục Linh Châu đi cùng, mang hai tờ là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi gặp nhau tại thôn Trúc Lâm, huyện Thái Hòa.

Đúng như tên gọi, ngôi làng này nổi tiếng với những rừng trúc mênh mông. Cây trúc xanh ngát phủ kín khắp núi non, thung lũng. Một cơn gió thổi qua, cả rừng trúc dập dờn, cuộn thành từng đợt sóng xanh, tràn qua núi rừng.

Chúng tôi đứng giữa rừng trúc, Tống Phi Phi lấy phấn nền tô vàng mặt Giang Hạo Ngôn, kẻ lông mày dày thêm, sau đó hài lòng gật đầu.

"Được rồi, ổn hết rồi."

Giang Hạo Ngôn soi gương, lắc đầu thở dài.

"Sao vẫn đẹp trai thế này, người ta có tin tôi là Kiểm Cốt Sư không thế?"

Tôi trợn mắt.

"Đàn ông mà tự nhận mình đẹp trai, là dấu hiệu sắp sập phòng. Cậu quên chuyện của người kia trong trong giới giải trí rồi à?

"Dù cậu chỉ là một nhân vật hư cấu, cũng phải cảnh giác!"

Giang Hạo Ngôn giật mình.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không đẹp trai!"

Lục Linh Châu xách giỏ trúc, lắc lư qua lại.

"Được rồi, được rồi, lo nhặt xương xong rồi đi hái nấm đi. Tôi thật sự bị vong dựa mới tin lời cậu!"

Tối qua, vừa đến Thái Hòa, tôi đã liên lạc với một Kiểm Cốt Sư địa phương khác là lão Chu.

Lão Chu tuổi tác đã cao, vốn đã rửa tay gác kiếm, nhưng Trần Tuấn Triệu lại gặp chuyện. Hiện tại, trong vùng vẫn còn mấy đám tang đã định ngày trước đó, đành phải nhờ ông ra mặt giúp đỡ.

Phản ứng đầu tiên của lão Chu là từ chối. Đến cả Trần Tuấn Triệu còn gặp chuyện, thì ông sao dám nhận việc nữa?

Đang lúc phiền não, thấy tôi đến tận nơi đề nghị giúp nhặt xương và muốn ông giới thiệu với dân làng, ông lập tức đồng ý.

Theo kế hoạch, hôm nay chúng tôi sẽ nhặt xương cho một gia đình họ Lưu trong thôn Trúc Lâm.

Phần mộ của Lưu gia nằm ở phía sau núi đằng sau rừng trúc, khi chúng tôi đến, người nhà họ Lưu đã đào xong phần đất.

"Cậu là... Giang Đại sư mà thầy Chu nhắc đến à?

"Sao trẻ thế này?"

Lưu Năng Sơn nhíu mày nhìn chúng tôi, thấy có mấy cô gái đi cùng, sắc mặt càng khó coi.

"Sao lại dẫn theo nhiều người ngoài thế?"

Giang Hạo Ngôn thản nhiên gật đầu.

"Họ là trợ lý của tôi. Giờ mọi người đã đông đủ, mời trưởng nam khai quan."

Thấy Giang Hạo Ngôn dù còn trẻ nhưng rất thành thạo quy trình, sắc mặt Lưu Năng Sơn dịu đi đôi chút. Dù sao thì lúc này gia đình ông cũng không còn Kiểm Cốt Sư nào khác để thuê nữa.

"Được rồi, chú họ, mở quan tài đi—"

Nghe hiệu lệnh của ông, mấy người đàn ông lớn tuổi cùng kéo dây ròng rọc, nâng quan tài đen bóng từ dưới đất lên.

Nhìn thấy quan tài, sắc mặt tôi và Lục Linh Châu lập tức biến đổi.

Quan tài được kéo lên nghiêng một góc. Phần phía trước trông vẫn bình thường, nhưng phần dưới cùng lại đang rỉ ra từng giọt nước đen sền sệt.

Những giọt nước đen nhỏ xuống đất, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, khiến mọi người xung quanh vội bịt mũi, lùi ra sau vài bước.

Tôi nhìn chằm chằm vào phần đáy quan tài đã bắt đầu mục rữa, cau mày.

Loading...