Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 109: Kiểm Cốt Sư 2

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:26:01
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Quan tài là vật làm từ gỗ, gỗ sinh dương hỏa, có thể khắc chế âm khí của xác chết. Nhưng giờ quan tài lại rỉ nước thi, nước lấn át gỗ, mà nước lại khắc hỏa. Âm khí của *thê thỉ* này ngút trời, e rằng sắp có thi biến rồi."

Tôi quạt tay trước mặt vài cái, rồi ra lệnh cho Lưu Năng Sơn.

"Mau nâng quan tài lên, chuẩn bị khai quan."

Thế nhưng, Lưu Năng Sơn đứng chôn chân tại chỗ, mặt tái mét, lẩm bẩm như nói với chính mình.

"Lại như vậy nữa sao? Không lẽ lần này cũng giống..."

Tôi nghe không rõ.

"Ý ông là sao? Giống cái gì?"

Lưu Năng Sơn lảng tránh ánh mắt tôi, không trả lời. Mấy người đàn ông kéo dây, đặt quan tài xuống đất. Mọi người xúm lại, bắt đầu nhổ đinh cố định ở bốn góc.

Lưu Năng Sơn liếc nhìn Giang Hạo Ngôn, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Giang Đại sư, tôi mở quan tài đây."

Giang Hạo Ngôn gật đầu.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

"Khoan đã. Những ai tuổi Hợi, Thân, Dần sẽ xung khắc với người chết, lùi ra sau vài bước, quay lưng lại với quan tài."

Trong nhóm có hai người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi xa thêm vài mét, đứng dưới một gốc trúc lớn, lẩm bẩm trò chuyện.

Giang Hạo Ngôn nói tiếp: "Cháu gái của người đã khuất ra đây, cầm ô sẵn, đứng trước quan tài."

Đây là một nghi thức trong Kiểm Cốt Táng. Người c.h.ế.t thuộc âm, âm sợ dương, nên phải dùng ô che chắn, tránh ánh mặt trời chiếu vào thi thể. Người cầm ô nhất định phải là hậu bối nữ trong gia đình.

"Giờ là Canh Thìn, giờ lành đã đến, trưởng nam khai quan!"

Giang Hạo Ngôn vừa dứt lời, Lưu Năng Sơn hít sâu một hơi, ra sức đẩy nắp quan tài. Hai cô con gái của ông lập tức mở ô đen, che lên trên quan tài.

Theo nghi thức, sau khi che ô xong, Kiểm Cốt Sư sẽ bắt đầu nhặt xương, trước tiên là nhặt xương tay của người chết, tượng trưng cho việc mời người c.h.ế.t "ngồi dậy".

Nhưng Giang Hạo Ngôn chỉ đứng đờ ra nhìn vào quan tài, mãi không động đậy.

"Cái... cái quái gì đây—"

Một cơn gió thổi qua, mùi hôi thối càng nồng nặc hơn, tôi suýt nữa nôn ra, vội vàng đeo thêm một lớp khẩu trang.

Lưu Năng Sơn vịn chặt quan tài, mặt mày xám ngoét.

"Quả nhiên lại là Âm thân! Lần này rắc rối to rồi!

"Giang Đại sư, cậu thấy xử lý thế nào thì ổn?"

Miệng thì nói chuyện khách sáo, nhưng nửa bả vai ông ta lại chắn trước mặt Giang Hạo Ngôn, đầy vẻ đề phòng. Hai cô con gái ông cũng đứng kè sát hai bên như hai hộ vệ, ba người xếp thành hàng ngang, chắn Giang Hạo Ngôn lại phía sau.

Tống Phi Phi bịt mũi, kiễng chân nhìn vào quan tài.

"Âm thân có phải là Âm thi không? Nghĩa là xác đã biến đổi?"

"Không giống. Nếu *thê thỉ* không phân hủy sau khi mở quan tài, người Khách Gia gọi đó là Âm thân. Trong mắt họ, những Âm thân này sẽ tự hút dương khí của gia tộc, gây hại cho con cháu, khiến người trong nhà liên tục gặp tai ương. Vì thế, cần phải xử lý ngay.

"Theo quy tắc của Kiểm Cốt Táng, người mất dưới 16 tuổi thì không nhặt xương; người dưới 30 tuổi, sau khi chôn 5 năm mới nhặt; dưới 45 tuổi thì 6 năm; còn trên 60 tuổi thì sau 8 năm, 10 năm, hoặc 12 năm mới được nhặt xương."

Tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn lão Chu gửi tối qua.

"Nhìn này, mẹ Lưu Năng Sơn mất khi đã hơn 70 tuổi. Người ta nói ba năm rã thịt, bảy năm rụng xương, giờ đã mười năm rồi, theo lý mà nói, xương cũng phải có dấu hiệu mục rữa một chút.

"Sao lại vẫn là Âm thân chứ?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Vừa nói, tôi vừa tiến lại gần, liếc nhìn vào trong quan tài. Chỉ mới thoáng thấy, tôi đã giật nảy mình.

"Má ơi! Cái quái gì thế này?"

*Thê thỉ trong quan tài, căn bản không thể gọi là con người.

Toàn thân bà ta trắng bệch, trương phình lên, chìm trong lớp thi thuỷ đen sì. Khoảng cách giữa hai mắt rộng bất thường, trên mặt phủ kín vảy cá, hai bên má đã bắt đầu thối rữa, lộ ra những mảng thịt đỏ sần sùi, giữa đó còn xen lẫn những chiếc răng nhỏ li ti, trông giống như mang cá.

"Cái gì mà cái quái gì! Đây là mẹ tôi! Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"

Lưu Năng Sơn trừng mắt giận dữ.

"Mấy cô tránh ra xa một chút, đừng có cản trở!"

Hai cô con gái ông ta cũng đồng thanh phản đối.

"Đúng thế! Các cô đừng có vô lễ với bà nội tôi!"

Lục Linh Châu vội xin lỗi: "Thật ngại quá, con bé này vô duyên quen rồi, tôi sẽ dạy lại nó. Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì vậy? Sư phụ dẫn chúng ta đi mở mang tầm mắt, cậu đừng làm mất mặt sư phụ chứ!"

Vừa nói cô ấy vừa kéo tôi ra sau, cúi thấp giọng thì thầm: "Không đúng, khối *thê thỉ* này chẳng có chút sát khí nào cả."

Tống Phi Phi cũng đầy vẻ khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-109-kiem-cot-su-2.html.]

"Bà nội nhà họ Lưu sao lại trông như vậy? Biến thành mỹ nhân ngư à?"

Lưu Năng Sơn tức giận suýt phát điên.

"Mỹ nhân ngư cái gì! Muốn xem hoạt hình thì về thành phố mà xem! Đây không phải nơi để các cô đùa giỡn!

"Giang Đại sư, rốt cuộc cậu dẫn theo những ai vậy?"

Tôi cũng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, con bé này đầu óc có vấn đề, trước kia từng bị sét đánh trúng."

Tống Phi Phi bất mãn: "Bị sét đánh là Linh Châu mà! Cô phỉ báng tôi !"

"Im hết đi!"

Lục Linh Châu kéo tôi và Tống Phi Phi ra xa hơn chục mét, ba chúng tôi ngồi xổm dưới một gốc trúc, thì thầm bàn luận. "Tôi cảm thấy *thê thỉ* mà nhà họ Lưu nhìn thấy, và t.h.i t.h.ể chúng ta thấy, là hai thứ khác nhau."

Tôi chợt nhận ra.

"Đúng rồi, chúng ta đều có Âm Dương Nhãn, còn tên Giang Hạo Ngôn kia, sáng nay biết sẽ mở quan tài nên đã tranh thủ hớp mất nửa cốc Âm Dương Thuỷ của tôi, cũng có thể thông linh."

"Vậy thì càng kỳ lạ! Cái xác đó không có sát khí, cũng không giống như bị quỷ che mắt, tại sao bọn họ lại nhìn thấy thứ khác chúng ta?"

Lục Linh Châu xoa cằm, trầm tư.

"Người bạn họ Trần của cậu có phải cũng vì lỡ miệng nói xác trông như cá mà bị dân làng giam lại không?"

Tôi lắc đầu.

"Chắc không phải, dân làng cũng không vô lý đến mức đó.

"Tiếp tục quan sát xem sao."

Thông thường, khi nhặt xương gặp phải Âm thân, sẽ có ba cách xử lý: "Khắc", "Thiêu", "Hóa".

"Khắc", tức là "cạo". Mọi người cùng nhau khiêng t.h.i t.h.ể ra, sau đó Kiểm Cốt Sư dùng d.a.o cắt quần áo người c.h.ế.t rồi bắt đầu r//óc hết phần thịt trên xương. Khi đã cạo sạch, dùng rượu gạo hoặc nước trà rửa sạch xương, rồi bỏ vào hũ.

"Thiêu", tức là hỏa táng. Vì da thịt và xương có điểm nóng chảy khác nhau, nên phải đốt đến khi toàn bộ thịt phân hủy hết, chỉ còn xương mới tiến hành nhặt xương.

"Hóa", tức là dùng hóa chất để hòa tan thịt.

Trước tiên, Kiểm Cốt Sư sẽ đổ một loại dung dịch khử trùng gọi là hỗn hợp phenol dầu than vào quan tài để khử trùng. Sau đó pha loãng với nước sạch theo tỉ lệ nhất định, đổ vào cho đến khi ngập hoàn toàn *thê thỉ* bên trong.

Kế tiếp, dùng móc kéo hết những vật khác trong quan tài ra ngoài, chỉ để lại thi thể. Cuối cùng, đổ 50 kg vôi sống vào, rồi thêm nước cho đến khi tràn đầy. Ngay sau đó, lập tức đậy kín nắp quan tài.

Khi vôi sống gặp nước, sẽ sinh ra nhiệt độ cực cao, bốc khói nghi ngút, rồi dần nguội đi và đông cứng lại, đây chính là quá trình phân hủy th//ịt.

Khoảng hai mươi phút sau, toàn bộ phần th//ịt sẽ bị hòa tan, chỉ còn lại tóc và quần áo không bị ảnh hưởng.

Tối qua, trước khi chúng tôi đến đây, lão Chu đã dặn đi dặn lại, bắt Giang Hạo Ngôn phải thuộc làu ba phương pháp này, thậm chí còn yêu cầu chúng tôi mang theo vôi sống. Dường như ông ta đã đoán trước rằng *thê thỉ* này sẽ có vấn đề.

"Giang Hạo Ngôn sạch sẽ như vậy, chắc chắn không chịu tự tay r//óc thịt đâu, thiêu thì lại mất công nhóm lửa, còn phải đi kiếm củi cả nửa ngày. Theo tôi thấy, cứ dùng hóa chất xử lý là tiện nhất."

Tống Phi Phi xắn tay áo, hăng hái.

"Hồi trước tôi thích làm thí nghiệm hóa học lắm, nào, đi giúp một tay!"

Nói xong, cô đứng dậy, bước tới xách bình dung dịch khử trùng. Tôi và Lục Linh Châu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

"Giang Hạo Ngôn, đổ cái này trước—Aaa!"

Bình dung dịch khử trùng rơi bịch xuống đất, vài chiếc lá trúc vàng khô bị hất bay lên.

Mắt Tống Phi Phi trợn to, miệng há hốc, trông hệt như một con gà nhựa bị bóp cổ.

Tôi và Lục Linh Châu cũng chẳng khá hơn.

Lục Linh Châu mắt tròn như cóc bị ép khô, còn tôi— dù có thể bình tĩnh đối diện với núi Thái Sơn đổ sụp trước mặt, nhưng đồng tử đang run rẩy kịch liệt đã tố cáo nội tâm tôi đang vô cùng chấn động.

Trước mắt chúng tôi, Giang Hạo Ngôn đang thở hổn hển, hai mắt đầy mê đắm, nhẹ nhàng đỡ *thê thỉ* mẹ Lưu Năng Sơn từ trong quan tài dậy. Sau đó, cậu ấy đưa tay bóp chặt má của bà ta, không, chính xác là bóp mang cá trên mặt bà ta.

"Em thật xinh đẹp—"

Cậu ấy chu môi, cúi đầu hôn lên cái miệng rộng bè, thối rữa của *thê thỉ*.

"Oẹ—!"

Cả ba chúng tôi đồng loạt hét lên đầy ghê tởm.

Đúng lúc này, Lưu Năng Sơn tung một cước vào thẳng mặt Giang Hạo Ngôn, cứu vớt nụ hôn đầu đời của cậu ấy.

"Thằng biến thái này! Buông mẹ tao ra!"

Giang Hạo Ngôn bị đá văng ra xa. Cả gia đình họ Lưu lập tức lao lên, vừa đ.ấ.m vừa đá.

"Con mẹ nó, thằng này y hệt thằng Trần Tuấn Triệu! Đều không phải thứ tử tế!"

Giang Hạo Ngôn ôm đầu, vẫn còn tiếc nuối hét lớn: "Cô ấy đẹp quá mà! Không thể trách tôi được!!!"

Thấy cậu ấy càng nói càng bị đánh nặng hơn, chúng tôi lập tức lao vào. Lục Linh Châu quét chân, hất ngã mấy người nhà họ Lưu. Tôi khóa cổ Giang Hạo Ngôn, lôi cậu ấy ra khỏi đám đông.

Lưu gia phẫn nộ, vác gậy tre và cuốc bổ tới, đánh nhau loạn xạ với Lục Linh Châu.

Loading...