Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 110: Kiểm Cốt Sư 3
Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:26:03
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi dùng hai ngón tay vạch mắt Giang Hạo Ngôn ra.
Đồng tử của cậu ấy vẫn là màu nâu đậm xinh đẹp, ánh mắt sáng rõ, thần trí hoàn toàn tỉnh táo, không có dấu hiệu bị trúng tà. Hơn nữa, sáng nay cậu ấy vừa uống nửa cốc Âm Dương Thuỷ, lại còn là thể chất thuần dương, nên tà ma thông thường không thể nhập vào cậu ấy được.
Kỳ lạ, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Hàng mi dài của Giang Hạo Ngôn khẽ rung, cậu ấy dùng sức giãy giụa.
"Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì vậy? Siết cổ tôi đau c.h.ế.t mất, mau thả ra!"
Tôi hơi nới lỏng tay, cậu ấy lập tức lao thẳng về phía quan tài.
"Bảo bối, anh tới đây—!"
Lưu Năng Sơn suýt tức đến hộc máu.
"Thằng súc sinh này! Mẹ tao lớn tuổi như vậy rồi! Tao liều mạng với mày!"
Tôi vội vàng ôm chặt eo Giang Hạo Ngôn, kéo cậu ấy ra khỏi quan tài.
"Mọi người bình tĩnh! Chắc chắn là do *thê thỉ* này có vấn đề!"
Lục Linh Châu cũng khó hiểu trước thái độ của nhà họ Lưu.
"Đúng vậy! Thay vì đổ lỗi cho Kiểm Cốt Sư đều là biến thái, sao mọi người không nghĩ đến việc cái xác này có vấn đề?"
"Không thể nào!"
Gia đình họ Lưu đồng thanh phản bác.
"Chúng tôi có Bác Công bảo hộ!"
"Chắc chắn là thằng nhãi này có vấn đề! Cái gì mà… cái gì ấy nhỉ—? Ái thi cuồng! Đúng! Giống hệt thằng họ Trần! Bắt nó lại! Nhốt vào miếu Bác Công!"
Nhà họ Lưu cầm gậy tre xông lên, tôi và Lục Linh Châu nhìn nhau một cái đầy ăn ý. Lục Linh Châu lập tức giơ hai tay ra phía trước, quát to:
"Xem chiêu của ta! Đại Uy Thiên Long—"
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, cậu ta bất ngờ tung một cú quét chân, đá tôi ngã lăn ra đất. Sau đó, cô ta phản tay kéo theo Tống Phi Phi rồi cả hai quay đầu bỏ chạy.
Tôi nằm trên đất, phẫn uất gào lên: "Lục Linh Châu! Đồ tiểu nhân hai mặt!"
"Cậu cứ chờ đấy—!"
Đây là kế hoạch đã được chúng tôi bàn bạc từ trước: tôi và Giang Hạo Ngôn sẽ thâm nhập vào "doanh trại địch" để điều tra, còn Lục Linh Châu và Tống Phi Phi sẽ ở bên ngoài tiếp ứng.
Quả nhiên, Lưu Năng Sơn tỏ ra đắc ý, đưa cuốc chĩa thẳng vào mặt tôi.
"Hừ, bắt bọn chúng nhốt vào từ đường, nhốt chung với tên họ Trần kia!"
Thôn Trúc Lâm nằm giữa núi non trùng điệp, nhưng bản thân ngôi làng lại không lớn, chỉ có khoảng một trăm hộ gia đình, phân bố dọc theo con suối uốn lượn. Người nhà họ Lưu cắt cử vài người lấp lại quan tài, sau đó rầm rộ áp giải chúng tôi vào làng. Dọc đường đi, các thôn dân đổ ra xem náo nhiệt.
"Lưu Năng Sơn, tay Kiểm Cốt Sư này cũng không được à?"
Lưu Năng Sơn mặt đen như than, lắc đầu.
Thôn dân than thở.
"Haiz, mấy người trẻ tuổi bây giờ làm sao thế nhỉ? Thôi cứ đưa lên miếu Bác Công đi. Nghề này vẫn phải để người già làm, lão Chu kia còn giỏi hơn biết bao!"
"Giỏi thì có ích gì? Tôi xách hẳn hai chai Mao Đài đến mời ông ấy tái xuất, ông ấy vẫn không chịu! Cái tay trẻ tuổi này cũng do lão Chu giới thiệu à? Không đáng tin chút nào!"
Tiếng bàn tán càng lúc càng nhỏ lại khi một ông lão tóc bạc, râu dê, tay chắp sau lưng từ trong đám đông bước ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
Lưu Năng Sơn lập tức khựng lại, căng thẳng xoa tay.
"Ông Hai, con... con—"
"Hừ, ta đã bảo các người dừng lại hai ngày, đừng vội! Nhưng không ai nghe ta! Bây giờ mẹ ngươi cũng bị quấy nhiễu, phiền phức càng lớn rồi!
"Dẫn bọn chúng đi trước đã!"
Ông lão phất tay, Lưu Năng Sơn thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Vâng vâng, con sẽ lập công chuộc tội, đích thân áp giải chúng đến tế bái!"
Miếu Bác Công nằm trên một ngọn núi trúc bên kia dòng suối. Bác Công là vị thần được người Khách Gia thờ phụng, tương tự như Thổ Địa Công và Sơn Thần của chúng tôi.
Bên trong miếu không có tượng thần cao lớn, chỉ có một bức tượng đá cao khoảng 50-60 cm, tạc hình một ông lão hiền từ, tay cầm gậy chống.
Trước bức tượng có một người đang quỳ trên đệm rơm, đầu cúi thấp, mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ gà ngủ gật.
"Hai người các ngươi, quỳ xuống!"
Ông Hai quát lạnh một tiếng. Người đang quỳ kia giật mình bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Một gương mặt tròn trịa, trắng trẻo, phúng phính quen thuộc hiện ra. Không lẫn vào đâu được, đây chính là Trần Tuấn Triệu! Thằng béo này từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi chút nào!
Tôi nhướng mày về phía cậu ta, mắt cậu ta sáng lên một chút nhưng vẫn cố giả vờ không quen biết, giọng đầy khổ sở cầu xin Ông Hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-110-kiem-cot-su-3.html.]
"Tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, có thể cho tôi về ngủ một giấc được không?"
Ông Hai liếc mắt nhìn chúng tôi, lạnh giọng:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Hừm, dẫn tất cả chúng vào phòng bên cạnh trước đi."
Bên trong miếu có hai cánh cửa nhỏ, không rõ cánh bên trái dùng để làm gì. Chúng tôi bị áp giải vào cánh cửa bên phải, bước vào một sân nhỏ.
Tường sân không cao, góc sân có một hàng trúc xanh mướt. Người nhà họ Lưu nhốt chúng tôi vào trong rồi khóa cửa lại từ bên ngoài, sau đó túm tụm lại hút thuốc, tán gẫu.
Chờ họ đi khỏi, Trần Tuấn Triệu lập tức nhe răng cười, chạy tới ôm chặt cánh tay tôi.
"Kiều Mặc Vũ, cậu cuối cùng cũng đến rồi—
"Nếu cậu còn không đến, tôi sắp ch//ết vì thiếu m.á.u rồi!"
Vừa nói, cậu ta vừa xắn tay áo, giơ lên trước mặt tôi. Tôi giật mình kinh ngạc. Trên cánh tay trắng trẻo, mũm mĩm của hắn, chi chít những vết cắt nhỏ!
Tôi há hốc miệng.
"Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ họ tr//a t//ấn cậu?! Phải báo cảnh sát thôi!"
Trần Tuấn Triệu thở dài lắc đầu.
"Báo cảnh sát cái gì? Ông Hai đã 80 tuổi rồi, cảnh sát có dám bắt không? Mà tôi cũng chỉ bị xây xước ngoài da, không đủ để tính là thương tích nặng đâu."
Cậu ta thả người ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy bất lực.
"Đụng phải đám nhà quê không biết gì này, tôi thật sự xui xẻo tận mạng!"
Trần Tuấn Triệu kể lại rằng, tháng này cậu ta mới mở hàng đã gặp ngay một "Âm thân", hơn nữa "âm thân" này còn vô cùng kỳ lạ. Không hiểu vì sao, cậu ta vừa nhìn đã như bị mê hoặc.
"Thật ra tôi còn chẳng nhìn rõ *thê thỉ* trông như thế nào, chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào tỏa ra, sau đó không hiểu sao lại bị thu hút…
"Haizz, sau đó bị người nhà đánh cho một trận, bồi thường ít tiền, coi như xong chuyện.
"Không ngờ lần thứ hai nhặt xương, lại gặp tình huống y hệt! Chuyện này mới thực sự kỳ lạ, bình thường nhặt mười bộ xương cũng chưa chắc gặp được một Âm thân, vậy mà trong cái làng này, Âm thân nhiều như cải bắp vậy!"
Không chỉ có Trần Tuấn Triệu cảm thấy kỳ quái, mà cả dân làng cũng bắt đầu hoang mang. Họ liền trói hắn đem lên miếu Bác Công, nhờ Ông Hai giải thích.
Ông Hai nói rằng, vùng đất này có Bác Công bảo hộ, tuyệt đối không thể có vấn đề phong thủy. Âm thân đầu tiên chỉ là tai nạn ngẫu nhiên. Nhà đó đóng quan tài quá kín, không để lỗ thoáng khí, lại mới ch//ôn có năm năm, chưa phân hủy cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đến Âm thân thứ hai, thì là lỗi của Trần Tuấn Triệu.
Ông ấy bảo là do cậu ấy xúc phạm *thê thỉ*, khiến Bác Công nổi giận. Vì thế, cái xác thứ hai cũng hóa thành Âm thân, để cảnh cáo cậu ta. Không ngờ cậu ta vẫn không chịu hối cải, khiến Bác Công thực sự nổi giận, liền biến toàn bộ *thê thỉ* trên dãy núi này thành Âm thân!
"Bọn họ bắt tôi quỳ gối tạ lỗi với Bác Công, phải ở đây đủ nửa tháng, mỗi ngày dùng m//áu tươi cúng tế để thể hiện sự hối cải. Mẹ nó chứ! Ngày nào cũng r//ạch một nhát lên người tôi!"
"Bọn họ thấy cha mẹ tôi mất sớm, không có ai đứng ra bênh vực, nên mới bắt nạt tôi!
"Nhưng giờ có cậu đến rồi! Tôi biết cậu giỏi võ, đi nào, chúng ta đánh ra ngoài!"
"Đánh cái gì mà đánh! Bên ngoài đông người như thế kia!"
Tôi đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Lưu Năng Sơn đang cung kính châm thuốc cho Ông Hai, mặt mày tươi cười. Không biết hắn nói gì mà khiến ông lão ho sặc sụa, cả người run rẩy như thể bất cứ lúc nào bộ xương già kia cũng có thể rã ra.
Khung cảnh này khác xa so với tưởng tượng của tôi. Ban đầu tôi nghĩ đây là hang hổ ổ rồng, không ngờ chỉ là một đám lão già mê tín phong kiến.
Tôi và Giang Hạo Ngôn có thể dễ dàng trốn ra ngoài, nhưng mà thêm cái xác béo Trần Tuấn Triệu này thì hơi khó.
Hơn nữa, bọn họ chỉ là những người dân quê bình thường, nếu lỡ đánh quá tay làm họ phải nhập viện, tôi phải đền bao nhiêu tiền viện phí đây?
Tôi quyết định đợi đến nửa đêm, khi mọi người ngủ say rồi mới đưa Trần Tuấn Triệu rời khỏi đây.
Không ngờ, mặt trời vừa lặn, Lưu Năng Sơn đã dẫn người rời đi, Ông Hai cũng về phòng bên cạnh, cả sân miếu im phăng phắc, không một bóng người.
Cái gì vậy? Họ giữ Trần Tuấn Triệu lâu như vậy, mà trông có vẻ phòng thủ lỏng lẻo thế này sao?
Tôi cười khổ, lấy một đoạn dây thép từ trong túi ra, dễ dàng mở khóa ngoài cửa.
"Đi thôi—"
Nhưng mới đi được vài bước, lại không có ai theo sau. Tôi quay đầu lại, thì thấy… cả Giang Hạo Ngôn và Trần Tuấn Triệu đều ngủ mất rồi!
"Có nhầm không vậy! Giang Hạo Ngôn, dậy mau!"
Tôi vỗ nhẹ vào mặt Giang Hạo Ngôn, cậu ta ngủ rất say, mắt nhắm chặt, hoàn toàn không có phản ứng. Tôi bấm huyệt nhân trung, véo tai cậu ta, đến tận khi trên nhân trung cậu ta bị bấm đến mức đỏ bầm, vậy mà cậu ta vẫn không tỉnh.
"Kỳ lạ, ba hồn bảy phách đầy đủ, không bị trúng tà… chẳng lẽ trúng độc?"
Tôi ghé sát lại, kéo khóa kéo áo khoác của cậu ấy xuống, kiểm tra xem có vết thương nào không. Vừa định kéo cổ áo xuống để xem, thì tên Giang Hạo Ngôn này lại đột nhiên mở mắt.
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu tôi, đổ bóng lên gương mặt Giang Hạo Ngôn.
Sống mũi cậu ấy cao thẳng, đôi mắt phượng đẹp đẽ dường như phủ một lớp hơi nước, ướt át nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hơi ngả người ra sau, nhưng Giang Hạo Ngôn đột nhiên đưa tay ra, móc lấy cổ tôi.
"Kiều Mặc Vũ——"