Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 111: Kiểm Cốt Sư 4

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:26:06
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt tôi, yết hầu Giang Hạo Ngôn khẽ chuyển động lên xuống.

Tôi chống một tay lên n.g.ự.c cậu ta, mặt đầy chính khí.

"Cậu yên tâm, tôi đường đường là một địa sư, làm gì có chuyện lợi dụng cậu?

"Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương thôi, đừng có suy nghĩ nhiều."

Vừa nói, tôi vừa thò tay vào trong áo, lật phăng chiếc áo thun đen từ bụng dưới lên cao.

Hơi thở trên đầu bỗng nhiên trở nên nặng nề, khuôn mặt trắng trẻo của Giang Hạo Ngôn lập tức đỏ bừng, yết hầu càng lên xuống dữ dội hơn.

Tôi sờ soạng khắp người Giang Hạo Ngôn, vừa định lật cậu ta lại để kiểm tra phía sau lưng thì đột nhiên, từ phòng bên vang lên một tiếng thét thảm thiết.

"A——ưm——"

Tiếng thét dường như bị ai đó cố ý đè nén, biến thành những tiếng rên rỉ đau đớn.

"Tôi qua xem thử."

Tôi bỏ lại Giang Hạo Ngôn, xách ba lô lên, chạy nhanh ra cửa.

Miếu Bá Công gồm ba gian nhà, gian chính giữa là đại điện, hai bên trái phải mỗi bên có một gian phòng.

Tôi băng qua đại điện đến căn phòng bên phải, vừa nhìn thấy Ông Hai thì thấy ông ta đang ôm bụng, lăn lộn dưới sân.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Quần áo ông ta rộng thùng thình, lưng lại còng, trước giờ tôi không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ, dáng người ông ta có chút kỳ lạ: tứ chi gầy guộc, nhưng bụng lại lớn vô cùng, giống như một thai phụ năm sáu tháng, chẳng lẽ là mắc bệnh gì sao?

Tôi nín thở, tò mò nhìn chằm chằm.

Ban đêm trên núi tối rất nhanh, trong sân lại không có đèn, mọi thứ trong tầm mắt như bị phủ một lớp sương mờ, khó nhìn rõ.

Tôi cố sức nheo mắt lại.

Chỉ thấy Ông Hai run rẩy đứng lên, hai tay ôm bụng, khuôn mặt tràn đầy vẻ trìu mến.

"Mày vội gì chứ, hôm nay đã có thêm một người đến, ngày mai đảm bảo để mày uống no nê.

"Con khỉ tham lam này!"

Ông Hai vừa vỗ bụng vừa nhìn quanh sân một lượt, sau đó khom người, từ từ đi vào trong phòng.

Tôi vội vàng bám theo, áp sát vào cửa, rụt cổ nhìn vào bên trong.

Bố cục trong căn phòng này giống hệt chỗ chúng tôi đang ở: một chiếc giường đơn kê sát tường, một cái tủ quần áo ở góc, dưới cửa sổ có một chiếc bàn vuông, trên bàn đặt một ngọn đèn bàn, bên cạnh là một chiếc ghế dài, ngoài ra không có đồ đạc thừa thãi nào khác.

Ông Hai mở tủ quần áo, gạt hết đống quần áo treo sang một bên, sau đó chui thẳng vào bên trong, đóng chặt cửa tủ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi đứng ngoài nhìn mà đầu óc mơ hồ.

Chui vào tủ quần áo? Đây là sở thích đặc biệt gì vậy?

Tôi đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Ông Hai ra ngoài. Ngược lại, Giang Hạo Ngôn không chờ được tôi, đã lần theo dấu vết tìm đến đây.

"Kiều Mặc Vũ, cậu đang làm gì—"

Giang Hạo Ngôn hạ giọng hỏi, tôi lập tức đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi chỉ về phía tủ quần áo.

"Cậu đợi ở đây, tôi vào xem thử."

Tôi nhón chân bước vào phòng, nhẹ nhàng kéo cửa tủ ra.

Vừa mở cửa, tôi mới phát hiện Ông Hai không có bên trong, mà đáy tủ quần áo hoàn toàn rỗng, bên dưới có một đường hầm, lộ ra một miệng hang tối om.

Trên người lão già này đúng là giấu không ít bí mật.

Tôi vỗ vỗ Lôi Kích Mộc Bài giấu bên người, định theo xuống xem thử. Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài cửa chợt vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Giang Hạo Ngôn, cố ý hạ thấp giọng:

"Trần Tuấn Triệu, anh cũng tỉnh rồi à?"

Tôi quay đầu nhìn, thấy Trần Tuấn Triệu cũng đã đi tới. Nhưng điều kỳ lạ là, cậu ta nhắm chặt hai mắt,dáng đi cứng nhắc, hai tay duỗi thẳng về phía trước, trông hệt như một con cương thi.

Vừa vào phòng, Trần Tuấn Triệu đã rất thuần thục bước đến tủ quần áo, giẫm lên bậc thang của đường hầm, rồi mau chóng đóng cửa tủ lại.

Tôi vội vàng mở cửa ra, thấy cậu ta vẫn đang cứng nhắc đi xuống từng bậc, chỉ còn nửa người trên còn lộ ra ngoài.

Tôi vươn tay, túm lấy tóc cậu ta.

"Không được xuống!"

Nhưng Trần Tuấn Triệu hoàn toàn không nghe thấy lời tôi, vẫn tiếp tục bước xuống một cách máy móc. Nếu thế này mà tôi vẫn không buông tay, cậu ta sẽ thành tên đầu hói mất thôi. Dáng vẻ cậu ta vốn dĩ đã không đẹp đẽ gì, mà còn trọc nữa thì chắc còn khó kiếm vợ hơn cả bố cậu ta.

Không còn cách nào khác, tôi đành thả tay ra, rồi linh hoạt nhảy vào trong tủ, áp sát ngay phía sau cậu ta, cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang.

Giang Hạo Ngôn định đi theo, nhưng tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

"Ở đây chờ Linh Châu!"

Tủ quần áo chỉ rộng khoảng 60 cm, tôi dán sát sau lưng Trần Tuấn Triệu, bước đi gần ba mươi bậc thang mới chạm được xuống nền đất.

Vừa đặt chân xuống, Trần Tuấn Triệu bỗng nhiên tăng tốc, lao thẳng về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi đứng yên không dám cử động, quan sát xung quanh, chờ mắt thích nghi với bóng tối trong hầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-111-kiem-cot-su-4.html.]

Thông thường, dù trong hầm có tối đến đâu, khi cửa tủ vẫn đang mở, đáng lẽ ra vẫn phải có một chút ánh sáng lọt vào. Nhưng tôi đứng một lúc lâu, lại cảm thấy ngay cả ánh sáng từ cầu thang cũng biến mất.

Bốn phương tám hướng chìm vào một màn đen đặc quánh.

Không biết mọi người có từng trải qua cảm giác đó chưa, xung quanh chỉ có bóng tối tuyệt đối, không nhìn thấy đất dưới chân, không có chút ánh sáng nào, không có đường viền, không có ranh giới, không có bất kỳ điểm nào để mắt có thể tập trung.

Cả người như bị trôi nổi giữa không trung, cũng giống như chìm xuống đại dương vô tận, đầu óc quay cuồng, mất phương hướng, thậm chí còn không đứng vững được.

Một cơn sợ hãi mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng tôi. Tôi đưa tay vào túi, theo bản năng định lấy đèn pin ra.

Trong một nơi thế này, có ánh sáng chẳng khác nào biến thành bia ngắm sống, nhưng tôi vốn gan lớn, cũng không thèm nghĩ nhiều.

Ngay khi tôi vừa thò tay vào túi, một tiếng thở nặng nề đột nhiên vang lên sát ngay gáy.

Tôi lập tức cảm thấy da đầu tê rần.

Tôi vừa mới từ cầu thang đi xuống, lẽ ra phía sau không thể có ai mới đúng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi dốc toàn lực lao về phía trước. Không ngờ, lần này lại đ.â.m sầm vào một cái ôm lạnh băng. Đồng thời, thứ ở phía sau cũng áp sát lại. Tôi bị kẹp giữa hai bên, như một chiếc bánh sandwich nhân người.

Có thứ gì đó ướt nhẹp, trơn nhẫy, l.i.ế.m dọc theo cổ tôi.

Giữa lúc cấp bách, tôi kết ngay một thủ ấn Lôi Tổ, dồn sức đánh mạnh về phía trước.

"Thiên Cửu Ứng Nguyên, Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn!"

"Ầm——!"

Một tia sét to cỡ ngón tay cái giáng xuống từ hư không, nổ vang ngay trước mặt tôi. Nhờ ánh sáng tím rực của tia chớp, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ thứ ở trước mặt.

Đó là một gương mặt đầy vảy, miệng rộng, mũi dẹt, con ngươi dựng đứng. Tiếp tục nhìn xuống, trên người thứ này khoác một chiếc áo khoác xanh đen quen thuộc.

Đồng tử tôi đột nhiên co rút lại.

"Trần Tuấn Triệu?"

Trần Tuấn Triệu bị sét đánh trúng, co rúm lại lùi về bóng tối. Đồng thời, một luồng gió tanh hôi ập tới từ phía sau, tôi vội né sang một bên, giáng mạnh cùi chỏ ra sau.

Cú đánh này chẳng khác nào đập vào một tấm sắt cứng rắn, một cơn tê dại dọc theo cánh tay lan đến tận vai, khiến tôi đơ cả mặt.

"Vãi, cái quái gì vậy?!"

Cơn đau buốt khiến tôi nhảy dựng lên, một tay vung vẩy, còn tay kia thì thò vào túi quần, định lấy Lôi Kích Mộc Bài ra.

"Ngũ Lôi—"

Ai ngờ, tôi còn chưa đọc xong chú thì một sức mạnh khổng lồ từ phía trước đột ngột ập tới, hất tung tôi bay đi. Khuỷu tay tôi quệt mạnh xuống đất, đau rát như bị thiêu đốt.

Chắc chắn áo khoác của tôi đã rách rồi, tức c.h.ế.t đi được!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Từ lúc tôi xuống cầu thang đến khi bị tấn công, thời gian còn chưa đến vài giây. Dù phản ứng có nhanh thế nào, tôi cũng bị đánh đến trở tay không kịp.

Không kịp nghĩ nhiều, vừa chạm đất, tôi liền lăn một vòng bật dậy, bắt đầu chạy loạn, chạy một đoạn lại đổi hướng, miệng không ngừng đọc chú.

"Đệ tử bái thỉnh Lâm Quan Thần, vạn vật kính Hỏa Thần, tà ma quỷ quái hóa tro bụi!

"Thiên Địa Huyền Tông, Vạn Khí Bản Căn. Thể có Kim Quang, phủ chiếu thân ta!"

Từ chú Hỏa Thần, Kim Quang, đến chú Trấn Hồn, tôi lôi đủ thứ ra đọc loạn hết cả lên. Căn hầm vốn tối đen, giờ đây biến thành một màn đen rực rỡ đủ sắc màu, chả khác gì khung cảnh b.ắ.n pháo hoa đêm giao thừa.

Cái bóng vừa tấn công tôi đã biến mất, nhưng Trần Tuấn Triệu thì vẫn đờ đẫn đứng đó. Một ngọn lửa nhỏ bốc lên từ người cậu ta, khiến cậu ta lập tức hét lên thất thanh.

"A——cứu mạng——"

Vừa kêu cứu, cậu ta vừa quay người bỏ chạy. Tôi lập tức đuổi theo.

"Khoan đã——"

Vừa chạy, tôi vừa rút đèn pin ra, vặn công tắc, luồng ánh sáng trắng chói lóa lập tức xua tan bóng tối.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi cũng sững sờ đứng tại chỗ.

Bởi vì Trần Tuấn Triệu… lại biến mất rồi! Căn hầm trống trơn, ngoài bốn bức tường trơ trọi thì chẳng còn gì.

Diện tích căn hầm này tương đương với căn phòng phía trên, khoảng chín mét vuông, tôi giơ đèn pin lên, vừa soi vừa men theo tường đi một vòng.

Vừa đi, tôi vừa tiện tay gõ lên tường.

Đến bức tường đối diện, tôi thử dùng đèn pin gõ nhẹ, không ngờ bức tường ấy lại lõm vào theo lực của tôi.

"Hử? Cái quái gì vậy?"

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, giơ đèn pin lên, đưa tay chạm vào tường.

Ngón tay vừa chạm vào, cảm giác không giống như tưởng tượng, không hề cứng hay lạnh lẽo, mà lại mềm mại, bề mặt còn có cảm giác sần sùi, giống hệt… một tấm rèm đen khổng lồ?

Tôi nắm chặt tay, quả nhiên kéo được một mảnh "tường" lên. Cảm giác trong lòng bàn tay càng rõ ràng, đây chính là một tấm vải thô màu đen.

"Đệt!"

Tôi lẩm bẩm chửi thề. Lão già Ông Hai này đang giở trò gì vậy? Sao lại treo một tấm màn khổng lồ thế này trong căn hầm? Trần Tuấn Triệu và cái thứ quái vật kia có phải là đang trốn sau tấm màn không?

Nghĩ vậy, tôi không dám manh động, mà lùi về sau hai bước, tung một cú đá vào tấm màn, rồi nhanh chóng di chuyển sang trái vài mét, vén màn lên, chui vào bên trong.

Ngẩng đầu lên, tôi lại c.h.ế.t sững.

Loading...