Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 112: Kiểm Cốt Sư 5

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:26:08
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong là một căn phòng nhỏ cỡ một buồng thang máy, ba mặt là tường đen. Không đúng! Tôi đưa tay sờ thử, phát hiện ba mặt này lại là màn vải giống hệt vừa nãy.

Tôi vén tấm màn phía trước và bước tiếp, lại thấy một buồng nhỏ y hệt.

Đi qua mấy buồng, tôi càng lúc càng mơ hồ.

Phía sau căn hầm này không biết rộng bao nhiêu, nhưng toàn bộ không gian đều bị ngăn thành những buồng nhỏ bằng những tấm màn đen, dày đặc, xếp thành ô vuông như bàn cờ. Tôi đi được một đoạn thì hoàn toàn mất phương hướng.

Nhìn đám màn đen kéo dài bất tận, tôi bốc hỏa.

"Mẹ kiếp, chơi cái trò gì đây!"

Tôi túm lấy một tấm màn, định giật xuống, nhưng dù tôi có dùng bao nhiêu sức, thậm chí treo cả người lên, tấm màn vẫn bám chặt trên trần, không hề lay động. Không còn cách nào khác, tôi đành bỏ cuộc, tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Đi thêm hai bước, lần này vừa vén rèm lên, một khối gì đó to lớn suýt đập thẳng vào mặt tôi.

Tôi vội dừng bước, thân thể theo phản xạ ngả ra sau.

Vừa ngả ra, ngay trên đầu tôi chạm phải một đôi mắt xanh lè.

"Ngũ Lôi Hào Lệnh—"

Tôi lập tức giơ cao Lôi Kích Mộc bài trong tay lên, một tia chớp lao ra, thứ kia gầm rú rơi xuống.

Tôi soi đèn pin lên nhìn, phát hiện đó là một con thằn lằn có hình dạng kỳ quái.

Con thằn lằn này to cỡ một con mèo, toàn thân đen tuyền, hai mắt lồi ra ngoài như mắt ếch, hai bên miệng vốn dĩ nên có vảy, nhưng lại mọc ra hai mang cá.

Nhìn cái bộ dạng này, nó trông gần như y hệt mẹ của Lưu Năng Sơn!

Thằn lằn bị sét đánh trúng, bốn chân co giật rồi ngã xuống đất. Tôi nhấc nó lên quan sát một lúc, nhưng cũng không nhìn ra điều gì đặc biệt.

Tôi cầm nó trong tay, sau đó quay sang nhìn thứ suýt đập vào mặt mình lúc nãy.

Hóa ra là mấy đoạn lạp xưởng treo lủng lẳng.

Lớp vỏ ngoài đã th//ối rữa thành một màu đỏ bầy nhầy, nhớp nháp, vừa đến gần đã bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc. Tôi đưa tay định chạm vào thì con thằn lằn trong tay đột nhiên vùng vẫy.

"Xì—xì—"

Nó thè cái lưỡi đỏ lòm, nhe răng trợn mắt với tôi. Tôi ngẩn người một lúc, thử đặt nó lên đoạn ruột kia, nó lập tức dùng hai chân trước ôm chặt lấy, há miệng cắn xé.

Lớp vỏ ruột bị cắn rách, từ bên trong rơi ra một đống th//ịt th//ối nh//ầy nhụa. Tôi giơ tay đón lấy, thì nhìn thấy trong đống thịt nát ấy có một ng//ón tay nhỏ chưa ph//ân hủy.

Đây là th//ịt ng//ười ch//ết.

Vậy cái vỏ ruột này, chẳng lẽ cũng là r//uột già của ng//ười?

Tôi ghê tởm hất tay vứt bỏ, sau đó lại tóm lấy con thằn lằn, vén rèm lên và chui sang phòng bên cạnh.

Bên trong có một người phụ nữ mặc đồ đen đang đứng, mái tóc dài đen nhánh dính bết vào mặt, che khuất hết ngũ quan.

Vừa bước vào, tôi gần như đập mặt vào cô ta.

"Vãi!"

Tôi kinh hãi kêu lên, tiện tay ném luôn con thằn lằn vào mặt cô ta.

"Oẹ—ọe—Kiều Mặc Vũ, cậu bị thần kinh à!"

Lục Linh Châu nhảy dựng lên, hất con thằn lằn khỏi mặt rồi dúi thẳng vào mặt tôi.

Tôi vội giơ tay chắn lại.

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Cậu xuống đây từ khi nào vậy? Áo khoác của cậu chẳng phải màu trắng sao? Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn đâu?"

"Cậu còn nói nữa, mẹ nó chứ, tôi không nên tin mấy lời quỷ quái của cậu, chuyến này đúng là xui tận mạng!"

Lục Linh Châu tức giận ném con thằn lằn xuống đất, giẫm mạnh lên nó mấy phát, chưa bao lâu đã giẫm ch//ết nó.

"Trên núi này lại có kẻ bệnh h//oạn đến mức này, nuôi mấy thứ ghê tởm này!"

Cô ấy nói với tôi, sau khi tôi và Giang Hạo Ngôn theo gia đình họ Lưu về làng, cô ấy và Tống Phi Phi vẫn ở lại trên núi, đào lại *thê thỉ* của mẹ Lưu Năng Sơn lên.

Sau đó, cô ấy kinh ngạc phát hiện, *thê thỉ* ấy hoá ra lại rỗng ruột!

"Bên trong *thê thỉ* không còn chút n//ội tạng hay th//ịt nào, tất cả đều bị lấy sạch, chỉ còn lại một lớp da. Nhưng bên trong lại có một loại khí ăn mòn đặc biệt, khiến cho lớp da bị thổi phồng lên như bong bóng, trông chẳng khác gì một *thê thỉ* bình thường.

"Chúng tôi đào liên tiếp mấy ngôi mộ, cái nào cũng như vậy, mãi cho đến khi, trong một cái quan tài khác, chúng tôi phát hiện ra một con thằn lằn."

Lục Linh Châu liếc nhìn xác con thằn lằn trên đất.

"Chính là thứ này. Nó ăn thịt th//ối, trong miệng còn ngậm một mẩu th//ịt to định chạy đi. Tống Phi Phi, thứ nghiệt đồ đó, cố bắt con thằn lằn, chẳng may làm rách *thê thỉ* kia.

"Rồi nó phát nổ, nổ ngay vào mặt tôi! Tôi.."

"Ọe—"

Tôi vội đẩy cô ấy ra xa.

"Thật là kinh khủng, cậu tránh xa tôi ra một chút."

"Hừ! Chuyến này là chuyện của cậu, cậu phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!"

Lục Linh Châu vừa chửi vừa nói, kể từ khi bước vào khu ô vuông kỳ quái này, cô ấy và Tống Phi Phi nhanh chóng bị lạc nhau. Hơn nữa, tấm vải đen này không biết được làm từ thứ gì, nhưng khả năng cách âm tốt đến mức đáng sợ, kêu la thế nào cũng không nghe thấy tiếng của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-112-kiem-cot-su-5.html.]

"Không biết đám thằn lằn này rốt cuộc dùng để làm gì, trước tiên cứ tìm Phi Phi và mọi người đã."

Tôi và Lục Linh Châu đồng thời vén hai tấm rèm ở góc vuông lên tìm kiếm, mỗi lần tìm hai khoang, tốc độ vì thế nhanh hơn nhiều.

Sau những tấm rèm, lúc thì xuất hiện những chiếc lạp xưởng th//ối rữa, lúc thì có thằn lằn trốn bên trong. Càng đi sâu vào, thằn lằn càng to, con lớn nhất thậm chí to ngang một chiếc xe máy, nằm phục dưới đất, chiếm trọn cả khoang ô vuông.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, con thằn lằn đó lập tức nhe răng lao về phía tôi, sau đó vung đuôi quật mạnh vào Lục Linh Châu, dám một mình đối đầu hai người, hoàn toàn không coi chúng tôi ra gì.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi vội né sang phải, Lục Linh Châu cũng tránh về bên trái, hai chúng tôi va mạnh vào nhau, cùng kêu thảm một tiếng.

"Kim Cang Ấn—"

Tôi kết thủ ấn, giáng thẳng xuống mắt con thằn lằn.

"Trấn Sơn Phù—"

Thứ cẩu đại gia Lục Linh Châu kia dán một tấm bùa lên đuôi con thằn lằn, chiếc đuôi to bè lập tức lõm sâu vào. Bị đau, con thằn lằn bỏ qua Lục Linh Châu, dốc toàn lực tấn công tôi.

Lục Linh Châu ôm tay đứng bên cạnh quan sát.

"Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của cậu kìa!"

"Cậu thì biết gì, tôi thích rèn luyện bản thân. Cậu dựa dẫm vào mấy thứ đạo cụ này như vậy, lỡ có lúc nào đó gặp tình huống bất ngờ, không mang theo trang bị, thì làm sao?"

"Đường đường là truyền nhân cổ võ, chẳng lẽ mấy chiêu thức cậu đã quên sạch rồi?"

"Cậu nói bậy!"

Lục Linh Châu tức giận đến thở hổn hển.

"Tôi từ lúc mới sinh ra đã bắt đầu luyện võ, làm sao mà quên được? Mấy chiêu đó đã khắc vào xương cốt tôi rồi, hiểu chưa?"

"Hổ Đấu Quyền—xem chiêu—"

Để chứng minh bản thân, Lục Linh Châu dốc toàn lực, tung quyền cước, lao vào đấu tay đôi với con thằn lằn. Tôi lập tức thảnh thơi, khoanh tay đứng xem, còn vỗ tay cổ vũ.

"Hay lắm! Chiêu đá này đẹp thật đấy!

"Cho tám điểm!"

Sau khi hạ gục con thằn lằn, Lục Linh Châu hất tóc, hừ lạnh.

"Hừ, tám điểm? Đợi lát nữa tôi cho cậu xem thế nào là mười điểm!"

Hê hê, đồ ngốc này, vẫn dễ bị lừa như vậy.

Tôi và Lục Linh Châu tiếp tục tiêu diệt thêm vài con thằn lằn, nhưng vẫn không tìm thấy Giang Hạo Ngôn và mọi người. Mãi cho đến khi vén lên tấm rèm cuối cùng, cả hai cùng nín thở.

Trước mắt chúng tôi là một thung lũng khổng lồ, mặt đất phủ đầy rêu xanh và những loài dương xỉ khổng lồ. Rất nhiều con thằn lằn nhỏ chạy loạn khắp nơi, những con lớn hơn thì vồ lấy chúng rồi nuốt chửng.

Trên một bệ đá phía trước, có một con thằn lằn khổng lồ to ngang một con cá sấu, đang trừng mắt nhìn chúng tôi.

Tôi đơ người.

"Kỷ, Kỷ Jura?"

Lục Linh Châu: "A, khủng long?"

Tôi: "Khủng long, Dinosaur, d-i-n-o-s-a-u-r."

Lục Linh Châu: "Cậu bị thần kinh à? Tôi không nghe, tôi không nghe, đừng có mà dạy tôi tiếng Anh!"

"Linh Châu—cứu tôi với—"

Trên đầu vang lên tiếng kêu cứu, tôi ngẩng lên nhìn, phát hiện Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn bị mắc kẹt trong một tấm lưới đỏ, đang ra sức vùng vẫy bên trong.

Tống Phi Phi: "Cái lưới này làm từ ruột già, tôi sắp c.h.ế.t vì mùi thối đây này, Linh Châu, cứu tôi xuống, ọe—"

"Ụa—"

Tôi và Lục Linh Châu đồng loạt bày ra vẻ mặt ghê tởm, lùi lại mấy bước.

"Các người không nên đến đây, khụ khụ—khụ khụ khụ—"

Kèm theo những tiếng ho dữ dội, Ông Hai từ phía sau con thằn lằn khổng lồ bước ra, trong tay còn chống một cây gậy.

"Con Thuỳ Thạch của ta sắp thành rồi, ta vốn không muốn g.i.ế.c các người, thật đáng tiếc."

"Thuỳ Thạch?"

Tôi quay đầu nhìn con thằn lằn khổng lồ ấy, trong đầu bỗng chợt hiện lên một truyền thuyết rất cổ xưa.

Sư phụ từng nói với tôi, trong núi sâu có một bộ tộc thần bí, họ có thể nuôi một loài thằn lằn khổng lồ. Ban đầu, những con thằn lằn này được nuôi bằng cá, ăn nhiều, hai bên má sẽ mọc ra mang cá, sau đó chúng sẽ bắt đầu ăn th//ịt ng//ười, nhưng phải là thịt th//ối r//ữa của người ch//ết hơn một năm.

Sau khi ăn nhiều thịt thối, những con thằn lằn này sẽ tàn sát lẫn nhau, giống như luyện cổ trùng, càng ngày thân thể càng lớn.

Đến khi xuất hiện Vua Thằn Lằn, nó sẽ được cho uống m//áu của Âm thân nhân.

Cái gọi là Âm thân nhân, chính là những người còn sống, nhưng do quá trình tiếp xúc với người ch//ết quá lâu, trên người họ có một tầng khí âm u như tử khí, giống như Trần Tuấn Triệu vậy.

Tôi lập tức hiểu ra tất cả.

"Chính ông đã bày kế bắt Trần Tuấn Triệu đến đây, còn muốn dụ thêm nhiều Âm thân nhân khác đến nữa?"

Người nuôi Thuỳ Thạch làm tổn hại âm đức, tất yếu sẽ mắc bệnh triền miên, hơn nữa không thể rời khỏi nơi nuôi thằn lằn quá xa, chỉ có thể nghĩ cách dụ các chuyên gia thu thập hài cốt đến đây, sau đó rút m//áu của họ.

Bộ dạng của Trần Tuấn Triệu và Giang Hạo Ngôn khi đối diện với *thê thỉ* lúc trước, chắc hẳn là do trúng phải mê dược của Ông Hai.

Loading...