Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 113: Kiểm Cốt Sư 6

Cập nhật lúc: 2025-04-04 03:26:10
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đúng vậy, ta đã thoa thuốc lên răng của thằn lằn, khụ khụ—"

Ông Hai cúi người ho sù sụ.

"Các người cũng giỏi đấy, ngay cả Thuỳ Thạch cũng biết."

"Vậy thì các người càng không thể sống rời khỏi đây."

Ông Hai phất tay, con thằn lằn khổng lồ lập tức gầm lên, lao thẳng về phía tôi và Lục Linh Châu.

Chúng tôi lập tức tách ra chạy, con thằn lằn do dự một chút, sau đó đuổi theo Lục Linh Châu.

Tôi nhân cơ hội vung Lôi Kích Mộc Bài trong tay lên, tấm lưới đỏ trên đầu bốc lên một làn khói cháy khét, Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn rơi xuống.

"Mau, cùng nhau tấn công!"

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Con Thuỳ Thạch này quá lớn, một mình Lục Linh Châu đối phó rất vất vả, ba chúng tôi lập tức tản ra để quấy nhiễu nó. Tống Phi Phi điên cuồng ném linh phù, tôi thì không ngừng đọc chú, chốc chốc lại dẫn một tia sét giáng xuống.

Mọi người đang phối hợp rất ăn ý, thì đột nhiên không biết từ đâu lao ra một bóng đen, xô ngã Tống Phi Phi.

Con thằn lằn lập tức há miệng, nhắm thẳng vào cô ấy mà cắn xuống.

Nước dãi tanh tưởi nhỏ giọt lên mặt Tống Phi Phi, đôi con ngươi dựng đứng của con thằn lằn ngay sát bên. Đúng lúc nguy cấp, tôi và Lục Linh Châu cùng nhào tới, một người bên trái, một người bên phải, cố sức bẻ ngược miệng nó ra.

Giang Hạo Ngôn lao đến, kéo bóng đen kia khỏi người Tống Phi Phi, cả hai lao vào đánh nhau.

Con thằn lằn gồng lực cắn mạnh hơn, tôi lập tức rút Tầm Long Xích, chèn vào giữa hai hàm răng của nó. Lục Linh Châu nhanh chóng nhặt một đoạn ruột già đứt lìa dưới đất, ném về phía tôi.

"Buộc miệng nó lại!"

Lúc này không thể nghĩ đến chuyện kinh tởm nữa, tôi nhận lấy đoạn ruột, dùng sức kéo căng, rồi từ bên dưới quăng sang lại cho Lục Linh Châu. Hai người nhanh chóng quấn quanh miệng con thằn lằn, sắp sửa buộc chặt lại, thì đột nhiên dị biến xảy ra.

Phần mang cá trên mặt con thằn lằn bỗng nhiên mở ra, từ bên trong thò ra một xúc tu, đầu xúc tu trông như một đóa cúc, xung quanh là một vòng răng sắc nhọn, c//ắn thẳng vào cánh tay tôi, x//é r//ách một mảng thịt lớn.

"A——"

Tôi và Lục Linh Châu cùng hét thảm, không kìm được mà buông tay.

Con thằn lằn thoát khỏi sự khống chế, lập tức lùi lại vài mét, nhổ Tầm Long Xích ra khỏi miệng, sau đó quất mạnh đuôi, định lao về phía chúng tôi.

Mới chạy được mấy bước, nó đột nhiên phát ra một tiếng gào thảm thiết, trong miệng bùng lên một luồng lửa đỏ.

"Hahaha, cái đồ ngu này, loại tà vật chí âm như mày mà cũng dám nuốt m//áu của bọn tao!"

Lục Linh Châu cười sảng khoái, quệt m.á.u lên Thất Tinh Kiếm, lao thẳng về phía con thằn lằn.

Tôi bừng tỉnh, Thuỳ Thạch được nuôi bằng thịt th//ối, thuộc về loại tà vật chí âm, mà điều nó sợ nhất chính là m.á.u của những người có khí huyết thanh chính như chúng tôi.

Tôi cũng quệt m.á.u lên thanh kiếm đào mộc, hai người cùng xông tới, người này ch//ém một nhát, kẻ kia đ//âm một nhát, rất nhanh đã xử lý xong con thằn lằn khổng lồ.

Xử lý xong con thằn lằn, tôi và Lục Linh Châu ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

"Thủy Sơn Kiển, nguy hiểm thì có nguy hiểm thật, nhưng cũng không đáng sợ như tôi tưởng."

Giang Hạo Ngôn đè chặt Trần Tuấn Triệu.

"Người này tính sao? Ông Hai, ông có giải dược không?"

Tống Phi Phi gật đầu: "Đúng đó, đến nước này rồi, ngoan ngoãn giao giải dược ra đi."

Ông Hai không để ý đến chúng tôi, chỉ đờ đẫn nhìn *thê thỉ* con thằn lằn khổng lồ dưới đất, lẩm bẩm:

"Vẫn thiếu một chút, chưa đủ lửa, không sao, cũng không thành vấn đề."

Ông Hai quỳ xuống bên cạnh con thằn lằn, đưa tay vào trong mang cá của nó, lôi ra cái xúc tu rồi nhét vào miệng ăn sạch. Ăn xong một cái, ông ta lại tiếp tục ăn cái khác, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

"Khặc khặc khặc, các người biết nhiều đấy, nhưng vẫn chưa đủ nhiều.

"Thuỳ Thạch không chỉ là một con thằn lằn, mà còn là một con người, lằn là thân người, người là hồn thằn lằn, không c.h.ế.t không diệt, tiêu d.a.o trường sinh.

"Hahaha——hahahahaha——"

Ông Hai cười điên cuồng, càng cười lưỡi càng dài, rồi đột nhiên rách đôi từ giữa người, tách thành hai phần. Trên người ông ta mọc đầy vảy, con ngươi cũng biến thành mắt dựng đứng.

Cái bướu trên bụng bỗng nhiên rách toạc, từ trong đó thò ra một móng vuốt sắc nhọn. Quần áo trên người lập tức bị xé nát, từ sau lưng mọc ra một cái đuôi dài màu đen.

Lục Linh Châu trợn mắt kinh ngạc: "Godzilla?"

Tôi há miệng: "Godz——"

Tôi lặng lẽ ngậm miệng lại.

Lục Linh Châu: "Hê hê hê, không đọc được tiếng Anh rồi chứ? Chạy thôi——"

Cô ấy co giò chạy mất, ông Hai, không phải, bây giờ ông ta đã là Thuỳ Thạch, lao tới, giáng thẳng một chưởng vào bụng tôi.

Tôi chỉ cảm thấy như bị một chiếc xe đang lao với tốc độ cao tông trúng, "BÙM" một tiếng, cả người tôi văng ra như bao cát, lăn lộn dưới đất mấy vòng mới dừng lại được.

Cảm giác cứng rắn này thật quen thuộc… Khi tôi xuống tầng hầm lúc trước, con quái vật đó chính là ông ta sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-113-kiem-cot-su-6.html.]

Tôi phun ra một búng m.á.u lớn, Lục Linh Châu lao đến trước mặt tôi, rút ra một đống bùa, điên cuồng chà xát lên vũng m.á.u dưới đất.

"Chà chà chà, không được lãng phí, Thất Quan Dương Nộ Trận!"

"Vút——" Bảy lá bùa bay lên không, bao quanh Ông Hai, nhốt ông ta vào một vùng kim quang rực rỡ.

Tôi gần như tức đến phát khóc.

"Bảy lá Phong Dương Phù! Sao con nhóc cậu lại giàu như vậy, thật đáng c.h.ế.t mà!"

Loại bùa chứa dương lực này là một trong những bùa khó luyện nhất, ngoài thị trường, tùy tiện một lá cũng có giá không dưới một trăm vạn.

Vậy mà Lục Linh Châu tiện tay quăng luôn một lúc bảy lá.

Dương Nộ Trận uy lực vô biên, Ông Hai bị ánh sáng vàng bao vây, liên tục phun ra từng ngụm dịch đặc đen kịt.

Ông ta hét lên thảm thiết, đột nhiên ngửa đầu, cái vuốt dài ở bụng vươn ra, bắt đầu từ cổ, xé rách toàn bộ d//a người trên cơ thể.

"A——"

Ông Hai rú lên, ném miếng d//a người đó lên cao.

Tất cả ánh sáng vàng của trận pháp đều dội vào tấm da ấy, còn Ông Hai thì lăn một vòng, vậy mà thoát được ra ngoài!

"Haizz, ra tay với bản thân thật là mạnh!"

Nhân lúc ông ta lao ra, tôi lập tức nhào tới, nhanh chóng rút ra một lá Linh Thủy Phù, sau đó cắn răng lấy cả một bình Âm Dương Thủy từ trong túi, hất thẳng lên đầu ông ta.

Trận Dương Hộ khi nãy vốn là một trận pháp thuộc tính kim, mà kim sinh thủy, có thể khuếch đại uy lực của Linh Thủy Phù lên cực hạn. Cộng thêm một bình Âm Dương Thủy, con quái lập tức giống như bị d//ội axit, cả người bốc lên từng làn khói đen, từng mảng vảy lớn rơi xuống lả tả.

"Nhân lúc nó yếu nhất, kết liễu đi, Linh Châu, lên!"

Không dám lơi là, tôi và Lục Linh Châu lập tức lao vào, vung kiếm ch//ém liên tục. Chẳng bao lâu sau, Ông Hai nằm giãy giụa trên mặt đất, cuối cùng bất động.

Tốc chiến tốc thắng.

Cả trận chiến, nếu để ông ta hấp thụ trọn vẹn sức mạnh của Thuỳ Thạch, chúng tôi chắc chắn không có cơ hội thắng dễ dàng như vậy.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Sau khi Ông Hai gục xuống, từ trên người ông ta bay ra một mảnh giấy, không biết làm từ chất liệu gì, ánh lên sắc bạc, trên đó có viết một ký tự kỳ lạ.

Nhân lúc Lục Linh Châu không chú ý, tôi nhanh chóng nhét tờ giấy vào n.g.ự.c áo.

"Phù, mệt c.h.ế.t đi được, cái chỗ quỷ quái này, mau rời khỏi đây thôi."

"Trần Tuấn Triệu thì sao?"

Giang Hạo Ngôn quỳ một chân lên lưng Trần Tuấn Triệu, ghì chặt cậu ta xuống sàn.

"Cậu ta chỉ là thể chất Thái Âm, trúng mê dược của Ông Hai nhưng chưa được giải, chỉ cần uống một ít m//áu của Lục Linh Châu là xong."

Tôi lập tức bấm vào cổ tay Lục Linh Châu, lấy một ít m//áu bôi lên miệng Trần Tuấn Triệu.

Lục Linh Châu tức tối.

"Tại sao không dùng m.á.u của cậu?"

"Cậu ngốc à? Máu của cậu là cực âm sinh dương, tính chất ôn hòa, còn tôi thì thuộc tính quá cương, dễ làm cậu ta mất mạng lắm."

Sau khi giải độc cho Trần Tuấn Triệu xong, chúng tôi dẫn cậu ta rời khỏi tầng hầm.

Ông Hai ch//ết trong tình trạng thê thảm, không thể giải thích rõ ràng được, tôi đành liên lạc với bộ phận đặc biệt để phối hợp với cảnh sát xử lý.

Tôi tưởng mọi chuyện coi như kết thúc dễ dàng, nào ngờ, vết thương trên cổ tay tôi, đúng chỗ bị xúc tu của con thằn lằn cắn, mãi không lành.

Không chỉ không lành, mà vết thương còn ngày càng lớn, nứt thành một khe hở, thỉnh thoảng còn chảy ra chất dịch trong suốt.

Thoạt nhìn, nó giống hệt như một con mắt mọc trên tay tôi.

Lục Linh Châu hoảng hốt, mỗi ngày đều nhắn cho tôi tám trăm tin.

"Kiều Mặc Vũ, rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì, tôi hỏi khắp các sư huynh đệ ở Mao Sơn rồi mà không ai biết."

Tôi im lặng một lúc, rút tờ giấy bạc lấy từ Ông Hai ra, chụp ảnh gửi cho Lục Linh Châu.

Chẳng bao lâu sau, cô ấy nhắn lại một chuỗi dấu chấm than.

"!!! Vãi, cậu lấy nó ở đâu ra, sư phụ tôi nói đây là Thủy Thư, còn gọi là Lặc Thuỳ."

"Lặc Thuỳ? Thuỳ Thạch——"

Tôi chợt bừng tỉnh.

"Truyền thuyết về Thủy tộc sao?

"Nó rơi ra từ người Ông Hai, chắc chắn ông ta có liên quan đến Thủy tộc."

Thủy tộc là một bộ tộc thần bí ẩn sâu trong núi non Quý Châu. Xem ra, muốn giải độc, tôi và Lục Linh Châu phải đến Quý Châu một chuyến rồi.

Quẻ Thủy Sơn Kiển, Khảm là nước, Cấn là núi. Núi cao nước sâu, xem ra quẻ này chỉ mới ứng một nửa.

Mà nửa sau, Khảm vừa là thuỷ, vừa là hiểm, đây mới là nơi nguy hiểm thực sự.

Loading...