Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 114: Quý Châu Thuỷ Trại 1
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:22
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymGeQzV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong làng tổ chức tang lễ, có tục lệ “khảm ngưu” - "ch//ém bò".
Gia quyến tại linh đường, mỗi người cầm một con dao, ch//ém xuống con bò sống để hiến tế cho người quá cố.
Bạn tôi dẫn tôi đến xem, không ngờ khi tỉnh lại, tôi đã trở thành con “bò” đó.
Dân làng cầm d.a.o vây quanh, nhưng họ không biết rằng, tôi là truyền nhân duy nhất của địa sư.
*****
Khi mặt trời gần khuất núi, tôi cùng đoàn người của Lục Linh Châu cuối cùng cũng đến được Thủy trại Tắc Lôi.
Thủy trại nằm lưng chừng núi, dựa vào sườn núi mà xây dựng. Do địa hình không bằng phẳng, phần dưới của nhà sàn được dựng cao, hầu hết các ngôi nhà đều theo kiểu kiến trúc nhà sàn.
Một ông lão đầy nếp nhăn ngồi xổm dưới nhà, vừa hút thuốc vừa nheo mắt quan sát chúng tôi.
“Người ngoài à, đến đây du lịch sao?”
Tôi rút từ túi của Giang Hạo Ngôn một bao thuốc Trung Hoa đưa qua.
“Ông ơi, cháu muốn hỏi thăm một chút, ông có biết nhà của Vi Vô Ương ở đâu không?”
Ông lão không trả lời, sắc mặt lập tức tái nhợt, ánh mắt chằm chằm vào vết thương trên cổ tay tôi, cơ thể đột ngột ngả ra sau, suýt nữa ngã khỏi ghế.
“Chi li gu lu, u li oa la——”
Ông nói một tràng dài thứ ngôn ngữ địa phương khó hiểu, lăn qua lăn lại rồi lao lên cầu thang, đóng cửa phòng thật nhanh.
Tôi đè tay lên vết thương trên cổ tay, nơi vẫn đang rỉ dịch mủ màu vàng, rồi nhìn Lục Linh Châu.
Quả nhiên, chúng tôi đã tìm đúng nơi rồi.
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm ba của Đại học Nam Giang, đồng thời là truyền nhân duy nhất của địa sư thời nay.
Có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường. Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều của tôi chính là Giám chính của Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ của Phong Môn truyền qua các thế hệ.
Nửa tháng trước, tôi và Lục Linh Châu bị một con thằn lằn khổng lồ cắn vào tay, vết thương trên cổ tay cứ nứt ra, mãi không lành. Người trong sư môn của Lục Linh Châu bảo cô ấy đến huyện Tam Đô, Quý Châu để tìm thủy sư của Thủy tộc, họ có thể chữa trị vết thương cho chúng tôi.
Thuỷ tộc là một dân tộc thiểu số đặc biệt, có hệ thống chữ viết và lịch pháp riêng.
Tương truyền, tổ tiên của Thuỷ tộc là Lục Đạc Công, đã sáng tạo ra “Thiển văn”, một loại chữ chỉ dành cho người ch//ết. Kiểu chữ của họ ngược hoặc đảo lộn so với giáp cốt văn, nên cũng được gọi là “Phản thư”.
“Phản thư” chia thành hai loại: “Bạch thư” và “Hắc thư”. “Bạch thư” chủ yếu được sử dụng trong nghi lễ tang lễ, cúng tế và phong tục sinh hoạt. Còn “Hắc thư” thì dùng để “phóng quỷ” và “trừ quỷ”.
Người Thuỷ tộc tin rằng núi sông hồ biển, cây cỏ chim thú, vạn vật đều có linh hồn. Những linh hồn rời khỏi cơ thể gốc của mình sẽ trở thành quỷ. Khi quỷ chiếm đoạt cơ thể con người, cần có quỷ sư để trục xuất chúng.
Tôi và Lục Linh Châu không tin lắm vào chuyện này.
Tôi đường đường là truyền nhân địa sư, Lục Linh Châu là đại đệ tử của phái Mao Sơn, có loại tà ma nào mà chúng tôi không thể hàng phục, đến mức phải nhờ người khác trừ quỷ sao?
Thế nhưng, dù đã thử mọi cách, thậm chí tôi đã dùng cả Lôi Kích Mộc Bài để dẫn lôi vào vào tay Lục Linh Châu mấy lần, vết thương vẫn không lành.
Lớp da thịt đỏ m//áu lật ra ngoài, ở giữa có một vết nứt lớn, rỉ ra chất nhầy màu vàng. Giữa khe nứt có thứ gì đó trông như thạch trắng, không giống xương, mà cũng không biết là thứ gì.
Lục Linh Châu thở dài.
“Thôi thì cứ đến tìm thủy sư thử xem sao. Nghe nói họ là một dân tộc có từ thời Thương, chắc hẳn có những bí thuật mà chúng ta chưa biết.”
Không ngờ rằng, người tinh thông “Bạch thư” thì có nhiều, nhưng quỷ sư có thể đọc hiểu “Hắc thư” lại vô cùng hiếm. Chúng tôi đã lặn lội khắp các thủy trại ở Quý Châu suốt mấy ngày trời mới nghe được một tin tức quan trọng.
Ở Thủy trại Tắc Lôi, huyện Tam Đô, có một ông lão tên Vi Vô Ương có thể đọc được “Hắc thư”.
Nhìn phản ứng của ông lão ở cổng làng, rõ ràng chúng tôi đã tìm đúng người.
“Ông ơi, sao ông lại chạy thế? Ông nói cho cháu biết Vi Vô Ương ở đâu đi!”
Lục Linh Châu đứng dưới lầu hét lớn, nhưng ông lão vẫn đóng chặt cửa, giả vờ như không nghe thấy. Gọi một hồi lâu, ông vẫn không chịu mở cửa.
Chúng tôi đành bỏ cuộc, định vào làng tìm người khác để hỏi thăm.
Vừa quay người đi, từ trong căn nhà sàn, bỗng một cậu bé tầm tám, chín tuổi chạy ra.
Tóc cậu được cạo trọc bốn phía, chỉ để lại một dải ở giữa, tết thành một b.í.m dài đung đưa qua lại.
“Người ngoài thôn à?”
Cậu bé tò mò nhìn chúng tôi.
“À, cháu biết rồi, hai người là họ hàng của dì Vưu phải không? Đến xem nghi thức tế lễ hả?”
“Cháu tên là Tiểu Lôi, đi thôi, cháu dẫn hai người đến đó.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tiểu Lôi tỏ ra vô cùng thân thiện, nắm lấy tay tôi và Lục Linh Châu rồi kéo đi. Chúng tôi liếc nhau, hiểu ý không phản kháng, để cậu bé dẫn vào làng.
Nghe có vẻ như lễ cúng tế này sẽ có rất nhiều dân làng tụ tập, đến đó hỏi thăm Vi Vô Ương chắc sẽ dễ dàng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-114-quy-chau-thuy-trai-1.html.]
Vừa đi, Tiểu Lôi vừa kể chuyện. Dì Vưu đã qua đời ba ngày trước, hôm nay chính là ngày an táng.
“Lát nữa sẽ có màn ch//ém bò đấy, ch//ém xong còn được ăn tiết bò tươi nữa.”
Thì ra trong tang lễ của Thuỷ tộc có nghi thức “khảm ngưu, xao mã”. Nếu người mất là đàn ông, gia đình sẽ g.i.ế.c một con ngựa tế lễ, để họ có ngựa cưỡi xuống âm phủ làm ăn.
Nếu là phụ nữ, thì g.i.ế.c bò để họ có bò cày ruộng ở thế giới bên kia.
Nghi thức này do người nhà của người c.h.ế.t thực hiện, mỗi người cầm một con dao, từng nhát từng nhát gi//ết ch//ết con bò.
Vì nghi lễ này quá tàn khốc, nhiều người trẻ đã bắt đầu phản đối phong tục này.
“Hai người có sợ ch//ém bò không?”
Tiểu Lôi l.i.ế.m môi, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi và Lục Linh Châu.
“Nếu sợ thì đừng đi.”
Tôi vội lắc đầu.
“Hứ, có gì mà sợ, đừng nói ch//ém bò, đến ch//ém người tôi còn không sợ.”
Tôi nói chắc như đinh đóng cột, sợ Tiểu Lôi đổi ý không dẫn chúng tôi đi.
Tiểu Lôi buông tay, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi phá lên cười.
“Ha ha, ch//ém người còn không sợ?”
“Vậy thì tốt.”
Trong lời nói của cậu bé này có chút kỳ quái, tôi và Lục Linh Châu sợ lộ sơ hở, trên đường không dám nói chuyện với cậu nữa, chỉ cúi đầu đi nhanh.
Cả ngôi làng được xây dọc theo sườn núi, nơi sâu nhất trong làng là một khu đất nghiêng có địa thế tương đối bằng phẳng. Đứng ở đó có thể nhìn thấy một thác nước nhỏ kẹp giữa những ngọn núi xếp chồng lên nhau phía trước.
Từng luồng hơi nước lớn tràn ra từ đỉnh núi đối diện, trông như một lớp sương mù dày đặc.
Vừa đến khu đất nghiêng, Tiểu Lôi đã chui tọt vào đám đông rồi biến mất.
Chúng tôi cũng len lỏi trong đám người, tò mò nhón chân để nhìn vào đống lửa ở trung tâm.
Bên cạnh đống lửa có một cây cọc gỗ lớn, trên đó trói chặt một con bò.
Một ông lão mặc chiếc áo vải xanh rộng thùng thình không có cổ, trên đầu quấn khăn vải xanh, tay cầm một cái bát nhỏ, miệng lẩm bẩm những câu chú đối diện với con bò nước.
Nhìn rõ mặt ông lão, tôi giật mình kinh ngạc.
“Chẳng phải là ông lão ở cổng làng sao? Sao ông ta đến đây còn nhanh hơn cả chúng ta?”
Vừa mở miệng, ông lão đã lập tức chú ý đến tôi.
Ông giơ bát lên trước mặt, uống cạn chất lỏng bên trong chỉ trong một hơi, sau đó bước thẳng đến trước mặt chúng tôi, rồi “phụt” một tiếng, phun mạnh thứ trong miệng ra ngoài.
Một làn sương xanh nhạt tỏa ra mạnh mẽ, mang theo mùi tanh hăng nồng nặc.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó tôi phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Tống Phi Phi chắn trước mặt mình.
Ngoảnh lại nhìn, Lục Linh Châu đã trốn sau lưng Giang Hạo Ngôn, trợn mắt nhìn tôi.
“Hay lắm, không phải đồ đệ của mình nên đưa ra làm lá chắn không tiếc thương chút nào nhỉ?”
Tống Phi Phi bị phun thẳng một búng nước đến mức ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng nhìn ông lão.
“Ông làm gì thế?”
Ông lão không đáp, thấy không phun trúng tôi và Lục Linh Châu thì cũng không tức giận, ngược lại còn đưa cái bát trống không đến sát mặt chúng tôi.
Tôi bị chuỗi hành động của ông làm cho bối rối, chưa kịp phản ứng thì đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến từ cổ tay.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi tột độ.
Chỉ thấy lớp màng trắng như vỏ trứng vốn bao bọc vết thương trên cổ tay tôi vỡ vụn thành từng mảnh, từ khe nứt trong da thịt, một bàn tay nhỏ xíu vươn ra ngoài.
Một bàn tay bé nhỏ với năm ngón phủ đầy vảy, móng tay dài, trông giống như móng vuốt của thằn lằn.
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
Càng lúc móng vuốt ấy càng vươn dài hơn ra ngoài, cơn đau dữ dội từ cổ tay lan nhanh khắp cơ thể, tôi hét lên một tiếng thảm thiết, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Lục Linh Châu cũng “A——” một tiếng, hoảng loạn nhìn quanh.
“Ai— Ai vừa véo tay tôi?”
“Kiều Mặc Vũ, có phải cậu không?”
Tôi trợn trắng mắt.
Thật là bực mình! Con ngốc này từ nhỏ đã có độ nhạy cảm với đau đớn thấp hơn người thường, nên học võ cũng không sợ khổ. Trước đây sư phụ hay lấy cô ấy làm ví dụ, nói cô ấy giỏi thế nào, đ.ấ.m vào cọc gỗ đến tóe m//áu cũng không thấy đau. Không giống tôi, chỉ cần đau một chút là khóc rống lên.
Nói thẳng ra, cô ấy thần kinh thô, sao tôi có thể so với cô ấy được?