Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 115: Quý Châu Thuỷ Trại 2

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:25
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tay, nhìn tay cậu kìa!”

Tôi lắc lắc cổ tay trước mặt Lục Linh Châu, cô ấy cúi đầu nhìn, lập tức tròn mắt kinh ngạc.

“Vãi, cái quỷ gì đây!”

Hai chúng tôi cúi xuống nghiên cứu móng vuốt kỳ quái trên cổ tay, hoàn toàn không để ý xung quanh. Trong lúc chúng tôi phân tâm, đám đông đã chậm rãi tiến đến gần, hình thành một vòng tròn vây quanh chúng tôi.

“Hai vị——”

Ông lão thu bát về, ánh mắt dán chặt vào móng vuốt đang nhô ra từ cổ tay tôi.

“Các người đến tìm Vi Vô Ương sao?”

“Nghi thức khảm ngưu sắp bắt đầu rồi, hai vị hãy đứng qua bên kia trước, sau khi nghi thức kết thúc, ông ấy sẽ xuất hiện.”

Tôi vui mừng nhìn ông lão.

“Ông biết Vi Vô Ương sao?”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ông gật đầu, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn.

“Đến giờ rồi, mau qua đó đi!”

Người trong làng đều rất thần bí, tôi và Lục Linh Châu có chuyện cần nhờ, cũng không dám chống đối, đành ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh cây cọc gỗ.

Vừa đứng vào vị trí, gia đình của người c.h.ế.t đã vây quanh. Bảy, tám người nông dân chất phác, ai cũng cầm một con d.a.o ngắn trong tay. Người đàn ông dẫn đầu trông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên má trái có một vết sẹo dài, có lẽ là con trai cả của Dì Vưu.

Ông lão đưa cái bát không cho anh ta.

“Tùng Đào, cậu bắt đầu trước đi.”

Tùng Đào gật đầu, một tay đón lấy cái bát, kề sát vào vai trái con bò, mắt đỏ hoe.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi nhé. Bên đó thiếu gì thì nói với con.”

Nói xong, anh ta vung d.a.o cực nhanh, đ//âm mạnh vào vai trái con bò rồi rút ra ngay lập tức. M//áu tươi phun ra, đổ đầy nửa bát sứ trắng.

Con bò đau đớn, điên cuồng vẫy sừng loạn xạ, nhưng nó đã bị trói chặt vào cọc gỗ nên không làm tổn thương ai, mắt nó đỏ ngầu vì hoảng loạn.

Tùng Đào lùi về sau mấy bước, lại giơ con d.a.o trong tay lên. Tôi và Lục Linh Châu theo phản xạ nghĩ rằng anh ta định tiếp tục ch//ém bò. Không ngờ, anh ta bất ngờ lao về phía trước, lưỡi d.a.o nghiêng sang một bên rồi lao thẳng về phía tôi.

Tôi muốn né sang bên, nhưng phía sau tôi là Giang Hạo Ngôn. Nếu tôi né, cậu ấy hoàn toàn không kịp đề phòng, chắc chắn sẽ bị đ.â.m trúng. Hơn nữa, Giang Hạo Ngôn còn đang đeo ba lô của tôi. Mỗi khi đến chỗ đông người, cậu ấy có thói quen đeo ba lô ra phía trước ngực.

Nếu tôi tránh đi, với độ sắc của con d.a.o này, chắc chắn nó sẽ rạch nát chiếc ba lô leo núi mới mua giá 108 tệ của tôi.

Thứ đó là tôi mới mua đấy, không thể để rách được.

Thế là tôi chỉ tránh một nửa, sau đó xoay eo thu người lại, vươn tay chụp lấy con d.a.o trong tay Tùng Đào.

Giang Hạo Ngôn sững sờ.

“Kiều Mặc Vũ, cẩn thận!”

Tống Phi Phi cũng c.h.ế.t lặng.

“Đệt, Linh Châu, cô ấy bảo vệ Tiểu Giang ghê vậy, cô có bảo vệ tôi thế không?”

Lục Linh Châu lắc đầu: “Mẹ cô thì không.”

“Ba cô cũng không, cả nhà cô đều không.”

“Đừng nói nhảm nữa, chạy mau!”

Ngay khi Tùng Đào ra tay, như thể phát tín hiệu cho tất cả, những người khác cũng đồng loạt vung d.a.o lao về phía chúng tôi. Tôi đoạt được con d.a.o từ tay Tùng Đào, còn Lục Linh Châu tung một cú đá, hất văng hai người ra xa.

“Hoành tảo thiên quân——”

Những người dân làng rõ ràng là không thể ngờ những người trông vẻ ngoài xinh đẹp yếu đuối như chúng tôi lại giỏi võ công đến vậy, phản ứng còn cực kỳ nhanh nhạy, nhanh chóng bị đánh trở tay không kịp.

Nhân cơ hội đó, chúng tôi lao ra khỏi vòng vây, cắm đầu chạy xuống chân núi. Lục Linh Châu chạy trước tiên.

“Không phải là ch//ém bò sao? Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?”

Tôi vừa định trả lời thì một cơn đau dữ dội bất ngờ truyền đến từ cổ tay, khiến tôi hít vào một hơi lạnh.

Cúi đầu nhìn xuống, cái móng vuốt trên cổ tay tôi không biết đã cảm nhận được thứ gì, điên cuồng muốn chui ra ngoài. Nhưng dường như có thứ gì đó chặn lại, nó chỉ có thể vươn ra ngoài khoảng hơn mười centimet rồi mắc kẹt, không thể tiếp tục tiến ra. Thế là nó phát điên, bắt đầu cào x//é làn da tôi.

“Đệt, đau vãi——”

Tôi vội vàng dùng tay còn lại bóp chặt lấy cái móng vuốt thằn lằn kia, không để nó giãy giụa.

Chỉ vì một giây chậm trễ này, tốc độ của tôi giảm đi rõ rệt, ngay cả Tống Phi Phi vốn chạy sau cùng cũng đã vượt qua tôi.

Tống Phi Phi thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, tốt quá, tôi an toàn rồi!”

Nói xong, cô ta đột ngột tăng tốc, đuổi theo Lục Linh Châu.

Đằng sau vang lên tiếng hò hét phấn khích của dân làng.

“Bắt lấy chúng, đừng để chúng chạy thoát!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-115-quy-chau-thuy-trai-2.html.]

“Trên người cô ta có tà linh, cô ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta!”

Vài con d.a.o bay vèo vèo về phía tôi. Tôi chẳng còn tâm trí nào lo cho cái móng vuốt trên tay nữa, mặc kệ nó cào rách da thịt mình, chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng, vừa chạy vừa kêu thảm thiết.

“Á——Á——Á——”

Lục Linh Châu ở phía trước đột ngột phanh gấp, ngoảnh lại nhìn tôi, mắng to:

“Cậu bị thần kinh à? Nghe tiếng hét của cậu tôi còn tưởng cậu bị đ//âm cả chục nhát rồi đấy!”

Tôi yếu ớt giơ tay lên.

“Tôi bị cào mấy chục phát, đau muốn c.h.ế.t đây.”

Tuy tôi sợ đau, nhưng cũng không phải loại yếu đuối, khi đánh nhau với đám yêu ma quỷ quái, thỉnh thoảng bị thương là chuyện bình thường.

Nhưng cảm giác đau này lại khác, nó giống như đang yên đang lành trò chuyện, đột nhiên có một bà Dung Ma Ma nhảy ra, dùng kim đ//âm mạnh vào tay vậy, vừa bất ngờ, vừa đau nhói đến mức không thể kìm được tiếng kêu.

Chúng tôi giảm tốc độ, đám người đuổi theo phía sau lại càng lúc càng gần. May mắn thay, trước mặt đã xuất hiện mấy ngôi nhà sàn.

Những căn nhà sàn trong làng hầu hết đều tụ lại thành một khu, tầng trệt của chúng thường được dùng để chất củi khô và những thứ linh tinh khác, rất thích hợp để ẩn nấp.

Chúng tôi lập tức tản ra tìm nơi ẩn nấp. Dưới một căn nhà sàn, tầng trệt chất đầy thùng giấy cao ngất, tôi và Giang Hạo Ngôn chui vào sau hai thùng giấy lớn cỡ bằng người, cố gắng thu mình lại hết mức.

Không gian quá chật, tôi gần như rúc vào lòng Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn đỏ bừng mặt, bất chợt cúi xuống, ghé sát tai tôi nói nhỏ.

“Kiều Mặc Vũ, lúc nãy tại sao cậu lại cứu tôi?”

“Đừng nói nữa!”

Tôi lập tức đưa tay bịt miệng cậu ta, cẩn thận thò nửa cái đầu ra ngoài, cảnh giác quan sát tình hình.

Dân làng đang ráo riết tìm kiếm chúng tôi. Ban đầu, chỉ có những người thân của người đã khuất cầm d.a.o đuổi theo, nhưng giờ ngay cả những ông lão bà lão cũng đã chạy về nhà lấy cuốc, xẻng, vừa gõ thử chỗ này một cái, đập chỗ kia một cái, vừa nói chuyện bằng tiếng địa phương, vừa chậm rãi tiến về phía chúng tôi.

Trời dần tối, một vài nhà trong làng đã bắt đầu nổi lửa nấu ăn.

Những ngôi nhà sàn bằng gỗ ẩn mình giữa rừng cây xanh mướt, từ xa thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nước đổ ầm ầm của thác, dòng nước xô vào vách đá tạo thành âm thanh “rào rào”.

Lẽ ra đây phải là một khung cảnh yên bình, thế nhưng dân làng, ai nấy đều cầm vũ khí, đi quanh các nhà sàn gõ đập ầm ầm, lùng sục khắp nơi chẳng khác gì cướp vào làng. Điều kỳ quái là, biểu cảm của họ không hề dữ tợn, ngược lại vừa căng thẳng vừa sợ hãi, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Tôi thấy thật khó hiểu. Từ lúc chúng tôi bước vào làng, ông lão kia đã không ưa chúng tôi rồi.

Lúc xem ch//ém bò, họ lại đột nhiên tấn công chúng tôi. Mặc kệ tôi và Lục Linh Châu có cái gì trên tay, họ chẳng thèm nghe chúng tôi giải thích một câu, cũng không cho bất cứ cơ hội nào để giao tiếp. Nếu Vi Vô Ương cũng ở trong số dân làng này, thì làm sao ông ta có thể giúp chúng tôi trừ quỷ được?

Nếu thật sự không có cách nào, có lẽ chúng tôi nên bắt người trước, dùng vũ lực ép hỏi thử xem.

Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng một tiếng hét chói tai vang lên từ xa, cắt ngang mạch suy tưởng.

Tôi len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy con ngốc Lục Linh Châu đang từ đống củi nhảy bật ra, vừa hét vừa điên cuồng vung tay, trông y như phát rồ.

Tống Phi Phi đứng bên cạnh, lo lắng đến mức chạy vòng vòng.

“Linh Châu, cô sao vậy?”

“Bọn chúng ở kia kìa!”

Dân làng lập tức lao đến vây quanh.

Tùng Đào dẫn đầu, tay cầm con d.a.o nhọn, đ//âm thẳng về phía Lục Linh Châu. Nhưng cô ấy dường như chẳng thấy gì, sắc mặt tái mét, đứng im tại chỗ, chỉ lo điên cuồng vung tay.

Tống Phi Phi muốn xông tới giúp, nhưng bị hai dân làng khác cầm cuốc cản lại, không thể nhúc nhích.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi giật lấy ba lô trên n.g.ự.c Giang Hạo Ngôn, vung mạnh về phía trước.

Trong ba lô nhét đầy đồ, như một viên gạch nện thẳng vào đầu Tùng Đào.

Tùng Đào hét lên đau đớn, theo bản năng vung d.a.o loạn xạ. Ba lô bị rạch một đường, bên trong rơi ra nào kiếm đào, Thất Tinh Kiếm, Tầm Long Thước…

Tôi đau đớn gào lên một tiếng.

“Cái ba lô vải bố 888 tệ của tôi——Lục Linh Châu, cậu định đền thế nào đây!”

Lục Linh Châu bừng tỉnh, lập tức lùi lại mấy bước, tung hai cú đ.ấ.m hất văng hai tên dân làng đang chặn Tống Phi Phi.

“Gào cái gì mà gào, về nhà tôi lấy cái khác mà dùng, tôi có cả đống ba lô leo núi.”

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Những người dân làng còn lại phản ứng kịp, lập tức chia thành hai nhóm, vài người cầm vũ khí lao về phía tôi.

Nhà sàn nơi tôi và Lục Linh Châu đang trốn chỉ cách nhau một con đường rải đá nhỏ. Chúng tôi trốn ngay dưới nhà mà không ai nhận ra. Khi đám dân làng xông ra đến giữa đường, bỗng dưng tất cả đều dừng lại, ngửa đầu nhìn lên trời.

Một người đàn ông trung niên đưa tay ra, lẩm bẩm.

“Mưa rồi——”

Rồi anh ta hét lớn, hoảng sợ tột độ.

“Mưa rồi——chạy mau!”

Những người khác cũng rú lên như ma quỷ, vội vã thu vũ khí lại, rồi cuống cuồng chạy ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, mấy chục người đã tản đi sạch sẽ, trên mặt đất thậm chí còn rơi lại một chiếc giày.

Loading...