Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 119: Quý Châu Thuỷ Trại 6

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:32
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đùa thôi, thật ra nó chỉ dài khoảng nửa mét, đỏ tươi, hai bên lưỡi mọc đầy răng sắc nhọn như lưỡi cưa, quét ngang về phía bắp chân tôi.

Tôi lập tức nhảy lên.

Nhưng tôi quên mất rằng, lúc này tôi đang đứng trong nước, quần ướt sũng dính chặt vào chân, cộng thêm sức căng bề mặt nước, lực bật nhảy giảm đi ít nhất một nửa.

Cú nhảy không đủ cao, bắp chân tôi bị quét trúng ngay lập tức, quần rách toạc, m.á.u chảy thành dòng.

Cái lưỡi kia vẫn chưa dừng lại, vẽ một vòng cung trong nước rồi lại quét về phía tôi. Tôi không kịp phản ứng gì khác, chỉ có thể trụ vững thế đứng, đợi đến khi nó lao đến gần thì siết chặt nắm tay, giáng xuống một đòn thật mạnh.

Cú đ.ấ.m hạ xuống, người đàn ông thằn lằn hét lên thảm thiết.

Tôi rõ ràng cảm nhận được mu bàn tay mình chạm vào thứ gì đó nhớp nháp. Giây tiếp theo, cái lưỡi bị xé làm hai, tách ra hai bên như dây leo, rồi lập tức quấn chặt lấy bắp chân tôi, kéo mạnh một cái.

Một lực cực lớn truyền đến, cơ thể tôi mất thăng bằng, ngã nhào xuống nước.

Người thằn lằn kéo tôi lướt nhanh trong nước, tôi theo bản năng vùng vẫy, vung tay loạn xạ. Mực nước chỉ cao đến bắp đùi, nhưng cũng đủ để dìm ch//ết tôi.

Càng nguy cấp, càng không thể hoảng loạn. Tôi cố nín thở, mở to mắt hết mức có thể.

Giữa làn nước mờ đục, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Tôi lập tức siết chặt hai chân, rồi uốn cong người về phía trước, hai tay vươn tới, ôm chầm lấy cái bóng đó.

Đó là một cột gỗ bên dưới nhà sàn.

Mượn lực bám vào trụ, tôi lập tức trồi đầu lên khỏi mặt nước, một tay bám chặt cột gỗ, tay còn lại thò vào túi, rút ra con d.a.o găm rồi ch//ém mạnh vào cái lưỡi thằn lằn đang cuốn lấy chân mình.

"Chét——"

Cái lưỡi bị ch//ặt đứt làm đôi, người thằn lằn rú lên một tiếng kinh hoàng, vội vã rụt phần lưỡi còn lại về.

Tôi đứng trong nước, lưng áp sát vào cột gỗ, thở hổn hển từng ngụm lớn.

Người thằn lằn kia không biết đã lẩn đi đâu, mặt nước phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh.

Trên đầu, mây đen dày đặc cuộn xoáy, bầu trời u ám đến mức không phân biệt nổi ngày hay đêm.

Tôi chợt hiểu ra.

Chúng tôi vẫn đang ở trong thế giới gương, đây tuyệt đối không phải là ngôi làng bên ngoài!

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Khốn kiếp, Vi Vô Ương dám lừa chúng tôi!

Nhưng rõ ràng lúc nãy chúng tôi đã đi ra theo cách này, tại sao giờ lại không thể thoát ra? Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trên mặt nước, hết ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống.

Dường như có một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nhưng khi cố nắm bắt, nó lại tan biến như một làn khói mỏng.

Thôi kệ, trước tiên phải tìm được Lục Linh Châu và mọi người đã.

"Lục Linh Châu— Giang Hạo Ngôn—"

Tôi vừa bước đi vừa lớn tiếng gọi tên hai người, nhưng lần này tôi cẩn thận hơn nhiều. Một tay cầm kiếm đào mộc, tay kia nắm chặt d.a.o găm, dùng kiếm như một cây gậy dò đường, thận trọng kiểm tra trước khi tiến lên, đề phòng có thêm người thằn lằn ẩn nấp dưới nước.

Đi khoảng mười mấy phút, tiếng nước róc rách phía trước bỗng trở nên lớn hơn.

Tôi nheo mắt nhìn, thấy Lục Linh Châu và mọi người lội bì bõm trong nước, dang rộng hai tay, vui mừng chạy về phía tôi.

"Kiều Mặc Vũ——"

Tôi rùng mình.

"Cậu bị gì vậy? Đừng có giở trò, tôi không ôm đâu!"

Lục Linh Châu: "Ôm cái đầu cậu! Chạy mau!"

Tôi liếc sang bên cạnh, lúc này mới nhận ra phía sau ba người bọn họ, hàng loạt cái đầu đen kịt đang ùn ùn trồi lên từ mặt nước.

Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy.

"Mặt cậu sao đen thế? Sao lần nào cũng chọc phải lũ quái vật vậy!"

Vừa dứt lời, Tống Phi Phi hét lên một tiếng chói tai, cơ thể bị mấy cái lưỡi quấn chặt, kéo ngược về phía sau.

Tôi không còn cách nào khác, đành phải quay lại cứu người, lao tới ch//ém đứt những cái lưỡi đó. Nhưng chỉ vì một nhịp chậm lại này, cả nhóm chúng tôi đã bị một đám người thằn lằn vây kín.

Bốn người chúng tôi đứng quay lưng vào nhau, tựa sát để tạo thành một vòng tròn. Lục Linh Châu thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

"Con mẹ nó, lão trẻ con đó lừa chúng ta rồi."

"Đám người thằn lằn này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì? Chúng ta vẫn chưa thoát ra, chẳng lẽ sẽ bị kẹt lại ở đây sao?"

Giang Hạo Ngôn cũng căng thẳng siết chặt con d.a.o găm trong tay.

"Nhưng chúng ta vào đây bằng cách lặn xuống nước mà? Nếu không ra bằng nước được, chẳng lẽ phải bay lên trời?"

Toàn thân tôi chấn động.

"Cậu vừa nói gì?"

Giang Hạo Ngôn rụt cổ lại.

"Tôi... tôi có thể nói chưa đủ bình tĩnh, Kiều Mặc Vũ, nghe tôi giải thích—"

Tôi vỗ mạnh vai cậu ta, cười phá lên.

"Hahahaha, tôi hiểu rồi, tôi hiểu hết rồi!"

Phản thư, phản thư, đây là một thế giới đảo ngược.

Khi vào đây từ trong làng, tôi cảm giác cơ thể mình như rơi từ trên cao xuống, thực chất chúng tôi đã rơi từ trên trời.

Hơn nữa, thế giới dưới nước này rõ ràng không chỉ có một tầng. Nếu tiếp tục lặn xuống, chỉ càng rơi vào một tầng sâu hơn, gặp phải những quái vật nguy hiểm hơn. Muốn thoát ra ngoài, chúng ta phải đi lên trên!

Và tôi còn có một giả thuyết táo bạo khác.

"Tôi biết cách đối phó với bọn người thằn lằn này rồi."

"Lục Linh Châu, mọi quy tắc ở đây đều bị đảo ngược, phải dùng cách ngược lại để xử lý kẻ địch!"

Lục Linh Châu bừng tỉnh ngộ.

"Đậu má, có lý đấy, tôi cũng hiểu rồi!"

Vừa nói, cô ấy nắm chặt tay, dồn lực đ.ấ.m mạnh vào bụng tôi.

"Đại Uy Thiên Long!"

Cú đ.ấ.m mạnh đến mức tôi bay thẳng về phía sau, đập vào một người thằn lằn, khiến nó giật nảy lên.

Ngũ tạng lục phủ đau nhức như bị vặn xoắn lại, tôi suýt nữa phun ra máu, tức đến phát điên.

"Lục Linh Châu, cậu làm cái quái gì vậy!"

Lục Linh Châu thu tay lại, vẻ mặt ngây ngốc.

"Ơ, sao lại không có tác dụng?"

"Quy tắc đảo ngược, đánh kẻ địch pháp thuật không linh, vậy nếu đánh đồng đội thì phải có hiệu quả chứ?"

Tôi nổi cơn thịnh nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-119-quy-chau-thuy-trai-6.html.]

"Cái logic quái gì vậy! Cậu là con lừa ngốc bẩm sinh đấy à!"

Bọn người thằn lằn vẫn quây lại thành một vòng tròn. Tôi bị Lục Linh Châu đ.ấ.m văng ra xa, khiến vài con trong số chúng hoảng sợ tản ra hai bên. Nhưng khi thấy tôi đứng dậy, chúng lại lè lưỡi, nhanh chóng bao vây lại.

Tôi rút một lá bùa lôi từ trong n.g.ự.c ra.

Lần này tôi không ném lên trời, mà quăng thẳng xuống nước.

"Tẩy trừ tà ma, mệnh phù giáng lâm, thần binh lôi điện, hành phạt một Thái…"

"ẦM——"

Vừa niệm xong chú dẫn lôi, mặt nước bỗng bùng lên từng tia sét tím rực rỡ. Những con thằn lằn bao quanh tôi lập tức bị sét đánh thành tro bụi.

Lục Linh Châu trợn tròn mắt.

"Đậu má, cậu vừa niệm cái gì thế?"

Tôi đắc ý rút thêm một lá bùa nữa.

"Chỉ cần niệm ngược chú dẫn lôi là được. Nhanh lên, xử lý bọn này trước, rồi nghĩ cách rời khỏi đây!"

"Hiểu rồi! Kiều Mặc Vũ, vẫn là cậu thông minh nhất!"

Lục Linh Châu phấn khởi, móc ra một nắm lớn bùa trong n.g.ự.c áo.

"Cửu Thiên Huyền Âm, cấp triệu chư thần. Không đúng không đúng, phải là thần chư cấp triệu… Ấy không đúng, phải bắt đầu từ câu cuối cùng, quét sạch tà ma… Ủa không phải…"

"Phi Phi, cô làm đi!"

"Đồ vô dụng!"

Tôi giật xấp bùa từ tay Lục Linh Châu. "Để tôi!"

Vừa nhét bùa vào ngực, tôi vừa bấm quyết, bắt đầu đọc ngược chú thuật.

Pháp thuật lập tức có hiệu quả. Bọn thằn lằn không còn khó đối phó nữa, chỉ mất vài tấm bùa là đã có cả đống xác c.h.ế.t ngổn ngang dưới nước, số còn lại thì bỏ chạy tán loạn.

Chúng tôi tìm một căn nhà sàn, trèo lên mái nhà. Lục Linh Châu xung phong, nhảy thật cao lên trên, và ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Cả nhóm hò reo vui mừng.

"Phương pháp này thực sự có tác dụng!"

Chúng tôi thuận lợi quay lại tầng một của thế giới Trấn Lôi Thủy. Dưới màn oanh tạc của vô số lá bùa từ hội "người chơi nạp tiền" Lục Linh Châu, đám người giấy chẳng khác gì một lũ tép riu, dễ dàng bị đánh tan.

Tìm lại căn nhà sàn lúc trước, chúng tôi hùng hổ đạp tung cửa.

"Vi Vô Ương!"

Vi Vô Ương đang ngồi xổm bên cạnh bà lão, tách hạt dưa cho bà ta. Nhìn thấy chúng tôi xông vào, cậu ta giật b.ắ.n người.

"Sao các người lại quay lại?"

Bà lão hơi hé mắt liếc nhìn tôi một cái.

"Vẫn tìm được đường quay lại, cũng không tệ."

"Các người đã vượt qua khảo nghiệm rồi, ta không chữa bệnh cho lũ ngu."

Tôi bừng tỉnh.

"Bà mới thực sự là Vi Vô Ương?"

Lục Linh Châu chột dạ co cổ lại, ghé sát tai tôi thì thào.

"Có ý gì? Bà ta không muốn chữa cho tôi à?"

Bà lão đặt ấm trà xuống bàn.

"Các người đã làm gì mà lại chọc giận đến sư huynh của ta?"

Tôi thành thật kể lại chuyện xảy ra ở Giang Tây. Vi Vô Ương vừa nghe vừa lắc đầu.

"Tên ngốc này, biến mình thành bộ dạng sống không ra sống, c.h.ế.t không ra chết, thì có ý nghĩa gì chứ? Sống đến từng này tuổi rồi, sao hắn vẫn còn cố chấp như vậy?"

Nói xong, bà ta đưa tay ra trước mặt tôi.

"Đưa đồ đây."

Tôi giả vờ ngây ngô.

"Đồ gì cơ? Tôi chẳng hiểu bà đang nói gì cả."

Vi Vô Ương không nói gì, chỉ nheo mắt cười, rồi ngoắc ngón tay với tôi. Bà ta đã lớn tuổi, nhưng động tác này lại chẳng hề gượng gạo, thậm chí còn mang theo nét quyến rũ khó hiểu, khiến tôi thoáng sững sờ.

"Coi bộ các người cũng không muốn chữa trị lắm, vậy thì tùy các người thôi."

Vi Vô Ương hừ lạnh một tiếng, rồi thản nhiên ngồi lại ghế. Tôi đành cắn răng, lấy từ trong túi ra một tờ giấy bạc.

Đây là thứ rơi ra từ người Ông Hai khi ông ta ch//ết. Tôi không biết nó là gì, nhưng luôn có cảm giác đó là một báu vật.

Quả nhiên, hai mắt Vi Vô Ương sáng rực, bà ta lập tức bật dậy khỏi ghế, nhanh như chớp giật lấy tờ giấy từ tay tôi, mặt mày hớn hở.

"Hahahaha, cuối cùng cũng về tay ta rồi."

"Bớt làm vẻ mặt đó đi, đây là quỷ thư của Thuỷ tộc chúng ta, cho các người cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

"Hai đứa các người, lại đây, đặt tay lên giấy."

Tôi và Lục Linh Châu làm theo, nắm tay chồng lên nhau đặt trên tờ giấy. Vi Vô Ương bọc tờ giấy lại, rồi rút một cây trâm cài tóc từ trên đầu xuống, chấm nhẹ vài điểm lên giấy.

Chẳng mấy chốc, tờ giấy bùng cháy dữ dội. Vi Vô Ương vừa cầm giấy vừa lẩm nhẩm đọc chú, sau khoảng ba, bốn phút, bà ta mở giấy ra.

Tôi và Lục Linh Châu trợn mắt.

Chỉ thấy vết thương trên cánh tay cả hai chúng tôi đã hoàn toàn biến mất, trên tờ giấy chỉ còn lại hai quả trứng cút… à không, hai quả trứng thằn lằn.

"Xong rồi, vết thương đã lành, các người đi đi."

Vi Vô Ương trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thu hai quả trứng vào tay rồi ngả người nằm xuống ghế, nhắm mắt, chẳng thèm nhìn chúng tôi thêm lần nào nữa.

Chúng tôi cúi đầu cảm ơn, vừa định rời đi thì Vi Vô Ương bỗng lên tiếng.

"Hắn sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm các người thôi."

Nói xong, bà ta trở mình trên ghế, rồi lập tức ngáy khò khò.

Tôi và Lục Linh Châu nhìn nhau.

"Hắn" mà bà ta nói, là Ông Hai sao?

Nhưng… ông ta chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?

Mang theo đầy bụng tâm sự, chúng tôi rời khỏi Trấn Lôi Thủy.

Vừa bước ra khỏi làng, mới phát hiện trời đã tạnh mưa từ lâu. Phương đông dần hửng sáng, những tia nắng đỏ rực len lỏi qua lớp sương mờ, nhuộm cả bầu trời một màu rực rỡ.

Tôi vươn vai, bước tới lục lọi túi của Lục Linh Châu.

"Trả tiền đi, cái túi của tôi vì cậu mà bị nát rồi!"

Mặc kệ sau này còn gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở, có vẻ như hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Loading...