Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 122: Chuyện Kỳ Lạ Ở Công Trường 3

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:38
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong một băng trộm mộ, mỗi người có nhiệm vụ riêng, chủ yếu chia thành bốn nhóm: "Chưởng nhãn", "Chi quán", "Cước tử", và "Hạ khổ".

"Chưởng nhãn" có địa vị cao nhất, thường là người hiểu biết về phong thủy, có thể định vị lăng mộ và giám định cổ vật, đồng thời có quan hệ để bán đồ trộm được.

"Chi quán" lo hậu cần, chịu trách nhiệm mua sắm thiết bị sau khi phát hiện ngôi mộ. "Cước tử" là nhóm chuyên gia kỹ thuật, có thể sử dụng thuốc nổ để phá hầm.

Nhóm có địa vị thấp nhất chính là "Hạ khổ", chuyên đào hầm, đào mộ, làm việc nặng nhọc. Chỉ cần có sức mạnh và gan dạ, không đòi hỏi nhiều kỹ thuật.

Nhưng ông Mộ Dung lại khác. Dù ông chỉ thuộc nhóm "Hạ khổ", nhưng ngay cả "Chưởng nhãn" khi xác định huyệt mộ cũng phải hỏi qua ý kiến của ông ấy.

Bởi vì ông ta có khứu giác đặc biệt nhạy bén, có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc đặc trưng của cổ mộ trong không khí.

Chính nhờ chiếc mũi này, nhiều lần khi vào hầm mộ, ông đã phát hiện "cương thi" trước khi chúng tỉnh dậy, giúp cả đội thoát khỏi hiểm nguy. Bởi vậy, trong giới, mọi người đều kính nể gọi ông là "Cẩu Gia Gia".

Ông Mộ Dung cẩn thận gạt lớp màng nhựa sang một bên, mặt mày hớn hở.

"Không ngờ có ngày ta được hợp tác với một địa sư làm 'Chưởng nhãn'.

"Ba người chúng ta gọi là gì đây? Đội hình trộm mộ mạnh nhất, Dream Team!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mộ Dung Nguyệt: "Dream cái đầu ông! Nhìn xem đây là gì?"

Lớp đất trên màng nhựa bị gạt xuống, để lộ những dòng chữ đỏ chói.

Quy tắc của Dưỡng Thi Địa:

1. Không được cho *thê thỉ* ăn thịt sống.

2. Nếu thấy một đứa trẻ dưới mười tuổi, hãy lập tức nhắm mắt lại.

3. Hãy ăn những con chuột.

Ông Mộ Dung vứt màng nhựa sang một bên, nét mặt có chút khó chịu.

"Đám chuột nước Hồ Kiến này, bình thường mê tín quá mức, giờ còn bày mấy trò này trước lối vào. Dưỡng thi cái gì chứ, toàn điềm gở, xúi quẩy!"

Nói xong, ông lấy từ ba lô ra vài cuộn dây leo núi, quăng cho chúng tôi, rồi tự mình thắt chặt dây an toàn quanh eo.

"Kiều Môn chủ, ta xuống trước đây!"

Sau đó, ông trượt thẳng xuống lối vào, nhanh gọn như một con chồn lão luyện.

Tôi nhìn ông ấy với ánh mắt kinh ngạc. Mộ Dung Nguyệt nhún vai.

"Ông nội tôi đến Tây An lúc nào cũng mang theo đồ nghề này. Thói quen nghề nghiệp thôi."

Tôi là người cuối cùng trượt xuống đạo động.

Vì sợ đánh động bọn trộm mộ bên trong, chúng tôi không bật đèn pin. Nhưng khi xuống đến lăng mộ, chúng tôi phát hiện bên trong đã có ánh sáng.

Lối vào hầm trộm nằm ngay phía trên một mộ đạo. Mộ đạo rộng khoảng 1,5 mét, phía bên trái tối om, không thấy điểm cuối, bên phải là một khúc quanh.

Ở góc rẽ ấy, dưới đất có một cặp nến đang cháy. Không phải loại nến trắng thông thường, mà là long phụng hồng chúc. Hai cây nến đỏ được đặt dọc theo chân tường, đế cắm là một cặp chân đèn bằng lưu ly hình dê, chạm khắc tinh xảo, phong cách cổ kính.

Trên tường hai bên hành lang, những dòng chữ đỏ ghi "Quy tắc của Dưỡng Thi Địa" hiện rõ trong ánh nến. Nến đỏ, chữ đỏ, trông vô cùng rực rỡ, thoạt nhìn còn tưởng là bài trí của động phòng trong phim cổ trang.

Ông Mộ Dung không thèm để ý đến những dòng chữ ấy, mà quỳ sụp xuống đất, mắt dán chặt vào cặp chân đèn lưu ly.

"Đây là đồ thời Đông Hán!"

Nói xong, ông dụi mắt, rồi chớp mạnh hai lần.

"Kiều Môn chủ, cháu qua đây xem giúp ta, ta không nhìn lầm chứ? Chân đèn lưu ly Đông Hán mà lại bị vứt lăn lóc ngay trong mộ đạo sao?"

"Bọn chuột thối đó không thèm lấy những thứ này, vậy bên trong còn bao nhiêu món tốt nữa chứ?!"

Vừa dứt lời, một luồng âm phong đột nhiên thổi qua, ngọn nến lay động rồi vụt tắt.

Mắt tôi còn chưa kịp thích ứng với bóng tối bất ngờ, thì ánh sáng lại xuất hiện trở lại trong mộ đạo.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Có người đang cầm đèn pin trong một tay, tay kia giữ bộ đàm, từ phía hành lang bên trái tiến lại gần.

"Anh Thiết nói có ba người xuống, bảo chúng ta dọn dẹp bọn chúng. Đầu Trọc, mang s//úng qua đây."

Tôi giật thót người. Ông Mộ Dung phản ứng cực nhanh, trước khi ánh đèn pin quét tới, ông lập tức lách vào khúc quanh, tôi và Mộ Dung Nguyệt nhanh chóng bám theo.

Hành lang này không phải lối chính, chỉ rộng bằng một nửa hành lang ban nãy. Chúng tôi xếp thành hàng một, bước nhanh về phía trước, cố gắng không gây ra tiếng động.

Chưa đi được bao xa, trước mặt lại xuất hiện ánh sáng.

Một người đàn ông đầu trọc, mặc đồ thể thao màu xám, đeo đèn pin trên trán, tay cầm súng, cười khẩy nhìn chúng tôi.

"Mấy đứa con gái cũng dám xuống mộ, gan to thật đấy!"

Trước có sói, sau có hổ, trong hành lang hẹp này, chúng tôi bị kẹp chặt giữa hai phía.

Đến thời khắc mấu chốt, vẫn là gừng càng già càng cay. Ông Mộ Dung không hề hoảng loạn, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho tôi.

"Để ta lo."

Nói xong, ông ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu bái lạy.

"Anh Đầu Trọc, cửu ngưỡng đại danh, tôi ngưỡng mộ anh từ lâu lắm rồi, chúng tôi lần này đặc biệt đến là vì anh!

"Hai cô cháu gái của tôi đều là sinh viên khảo cổ, từ nhỏ đã xem anh là thần tượng. Hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến, chúng tôi có thể gia nhập nhóm của các anh không?"

Tên đầu trọc ngớ người.

"Ai? Tôi á? Các người từng nghe danh tôi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-122-chuyen-ky-la-o-cong-truong-3.html.]

Hắn vừa hỏi, tay cầm s.ú.n.g vô thức hơi thả lỏng.

Chính là cơ hội này! Ông Mộ Dung lao nhanh về phía trước, xoay người lách qua khe giữa hai chân hắn, rồi thoát ra sau lưng.

Tôi đứng thứ hai trong hàng, vừa lúc bị lộ trước mặt tên đầu trọc. Hắn lập tức nổi giận đùng đùng.

"Con mẹ nó! Lão già dám chơi tôi?!"

Tên đầu trọc quay phắt người định bóp cò, nhưng tôi đã lao lên trước một bước, nhảy bật cao, dùng cùi chỏ giáng mạnh vào sau đầu hắn. Hắn rên lên một tiếng, rồi gục xuống bất tỉnh. Tôi thuận thế cúi người, nhặt khẩu s//úng lên, rồi tăng tốc lao về phía trước.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Khi ba chúng tôi giẫm lên lưng tên đầu trọc mà chạy qua, tên cầm đèn pin đuổi phía sau vẫn còn đứng đực ra, chưa kịp phản ứng.

"Đệt! Đứng lại ngay!"

Bọn trộm mộ phía sau tăng tốc đuổi theo, ánh sáng từ đèn pin lia qua lia lại trong hành lang. Tôi chạy quá nhanh, không kịp chú ý, trong ánh sáng quét qua bức tường, một cái bóng đen mảnh khảnh chợt lướt qua.

Chạy được một đoạn, ông Mộ Dung đột nhiên hét nhỏ: "Là ngõ cụt!"

Tôi lập tức dừng bước, nghiêng người sát vào tường, nhường lối cho Mộ Dung Nguyệt chạy qua. Sau đó, tôi xoay người chĩa s//úng về phía bọn trộm mộ đang lao tới.

"DỪNG LẠI!

"CHẠY THÊM BƯỚC NỮA, TÔI SẼ BẮN!"

"A! Đừng bắn!"

Tên trộm mộ giơ hai tay lên cao, mặt mày hốt hoảng nhìn tôi.

"Cô có súng! Cô là cảnh sát? Cảnh sát chìm à?"

Tôi còn hoảng hơn hắn.

Đậu má, s//úng này chẳng phải của các người sao? Tôi vừa nhặt lên xong mà? Bị mất trí nhớ rồi à?

Hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, tên trộm mộ sực tỉnh, mặt đỏ bừng.

"Con mẹ nó! Con nhóc này dám giả làm cảnh sát lừa anh Cường đây à?"

"Bắn đi? Mày có biết cách b.ắ.n không?"

"Hay là để đại ca dạy mày nhé?"

Vừa dứt lời, hắn bước lên một bước, bỗng nhiên thét chói tai, ôm lấy ngực, lảo đảo lùi về sau.

"Đệt! Ở đâu ra thằng nhóc con vậy?!"

Tôi cạn lời, thằng này diễn hơi quá rồi đó.

Trong lăng mộ, nếu có trẻ con, chỉ có hai khả năng, một là linh hồn trong mộ hóa thành, hai là xác c.h.ế.t của trẻ con bị biến thành cương thi.

Nếu là linh hồn trong mộ, sát khí sẽ cực kỳ nặng. Nếu là cương thi, nó sẽ bốc mùi hôi thối, dù cách hai dặm cũng có thể ngửi thấy. Nhưng hiện tại trong hành lang không có chút mùi lạ nào, định lừa ai đây?

"Thôi nào, bớt giả bộ đi, mày..."

Tôi còn chưa nói hết câu, tên trộm bỗng hét lên kinh hãi, quay đầu bỏ chạy.

Nguồn sáng duy nhất trong hành lang là đèn pin trên tay hắn. Hắn vừa chạy đi, cả lăng mộ lập tức chìm vào bóng tối.

Tôi đứng giữa hành lang, bỗng cảm giác có thứ gì đó lạnh buốt chạm vào mu bàn tay. Tôi sững người, thử gọi nhỏ: "Mộ Dung Nguyệt?"

Người kia siết lấy tay tôi, từng ngón một len vào kẽ tay, đan chặt mười ngón với tôi.

Cả người tôi nổi da gà.

"Mộ Dung Nguyệt, cậu bị điên à?!"

"Kiều Mặc Vũ, tôi với ông nội ở bên này!"

Giọng Mộ Dung Nguyệt vang lên từ rất xa.

"Đệt!"

Tôi chửi thề một tiếng, theo bản năng hất mạnh tay, đồng thời dùng tay kia bấm quyết Lôi Tổ.

"Ngọc Thanh thủy thanh, chân phù cáo minh, thôi thiên nhị khí, hỗn nhất thành chân. Ngũ lôi, ngũ lôi, cấp hội Hoàng Ninh! Âm vân biến hóa, hống điện tấn đình! Văn hô tức chí, tốc phát dương thanh!"

"Bốp!"

Một tia sét mảnh bằng ngón tay chớp lên. Cảm giác bàn tay bị nắm chặt đột nhiên nới lỏng, một cái bóng đen vụt qua trước mắt tôi, nhanh đến mức không kịp nhìn rõ.

Ông Mộ Dung bật đèn pin, chiếu về phía tôi. Nhờ ánh sáng, tôi cúi đầu nhìn mu bàn tay mình.

Trên tay tôi in rõ năm dấu ngón tay đen sì. Nhìn vào độ dài của vết in, đây là dấu tay của một đứa trẻ.

Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc toàn thân tôi.

Không phải linh hồn trong mộ, cũng không phải cương thi, vậy nó rốt cuộc là thứ gì?!

"Môn chủ, sao tên trộm mộ đó chạy mất rồi?"

"Mặc kệ hắn, đi sâu vào trong xem thử."

Tôi cảm thấy ngôi mộ này có gì đó rất sai. Những dòng chữ trên tường cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi.

"Nếu thấy một đứa trẻ dưới mười tuổi, hãy lập tức nhắm mắt lại."

Nếu đây chỉ là lời dọa nạt do trộm mộ bịa ra, thì tại sao lại nhấn mạnh vào trẻ con dưới mười tuổi?

Thời Hán, trẻ con dưới mười tuổi thường được gọi là "Hoàng khẩu tiểu nhi". Nếu ch//ết khi chưa tròn mười tuổi, sẽ bị xem là yểu mệnh, không được chôn trong tổ phần vì có thể ảnh hưởng xấu đến phong thủy.

Thông thường, những đứa trẻ ch//ết yểu sẽ được đặt trong một loại bình gốm đặc biệt, rồi chôn ngay gần nhà ở.

Xem xét kiến trúc của hành lang này, chủ nhân của ngôi mộ chắc chắn có địa vị không tầm thường. Một nơi như thế này, không thể nào có x//ác trẻ con yểu mệnh.

Loading...