Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 123: Chuyện Kỳ Lạ Ở Công Trường 4

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:41
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng tôi men theo hành lang hẹp của lăng mộ tiếp tục đi tới. Ông Mộ Dung nhỏ giọng giải thích rằng, cấu trúc của ngôi mộ này có khả năng là kiểu "hồi tự", tức kiểu chữ "Hồi" truyền thống, mộ chính sẽ nằm ở trung tâm. Đi qua khúc quanh phía trước, chắc chắn sẽ có một cánh cửa đá.

"Những ngôi mộ kiểu này, ta ít nhất đã khảo sát qua vài chục cái rồi. Kiều Môn chủ, cháu xem, đây—"

Ông Mộ Dung cầm đèn pin, mắt mở to kinh ngạc.

Trước mắt chúng tôi, thay vì một cánh cửa đá, là một khoảng trống vuông vức rộng chừng hai mét vuông. Trên nền đất trống, một đàn chuột khổng lồ đang cuộn mình chen chúc, những cái thân béo múp của chúng trườn qua trườn lại, phát ra những tiếng "chít chít" chói tai.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Những con chuột này, con nhỏ nhất cũng to bằng chiếc giày của tôi, mắt đỏ lòm, lông rụng lưa thưa để lộ lớp da xám xịt. Dù bị ánh đèn pin chiếu vào, chúng vẫn không hề sợ hãi, chỉ cắn xé lẫn nhau, kêu loạn đến mức khiến người ta nhức óc.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Ngay lập tức, tôi nhớ lại dòng chữ trên tường.

"Hãy ăn những con chuột."

Ông Mộ Dung kinh hãi: "Hả?"

"Kiều Môn chủ, chẳng lẽ… thật sự phải làm vậy sao?"

"Ông nội, ông quên mấy dòng chữ chúng ta thấy lúc vào rồi à?"

Mộ Dung Nguyệt nhíu mày, nhắc lại ba dòng quy tắc đó.

"Không được cho *thê thỉ* ăn thịt sống. Nếu thấy một đứa trẻ dưới mười tuổi, hãy lập tức nhắm mắt lại. Hãy ăn những con chuột."

Nói xong, cô cau mày, ghê tởm lùi sát vào tường, tránh xa đàn chuột đang bò lúc nhúc.

"Bọn trộm mộ chắc thấy trong mộ có quá nhiều chuột nên mới bịa ra mấy lời này. Thật kinh tởm, trong mộ sao lại có nhiều chuột thế này chứ?"

"Có chuột cũng là chuyện bình thường thôi, cổ mộ khô ráo, ấm áp, nhiều chuột thích làm tổ trong đó. Nhưng đúng là chưa từng thấy nhiều như thế này. Không xa chỗ này có một phố ẩm thực, chắc bọn chuột coi đây là đại bản doanh rồi."

Ông Mộ Dung lia đèn pin qua lại trên đám chuột.

"Kiều Môn chủ, cháu thấy sao?"

"Theo phong thủy, rắn chuột xuyên mộ, tài lộc không vào nhà, đây là điềm đại hung, suy bại. Nếu mộ tổ có hiện tượng này, con cháu thường hiếu chiến, dễ trở thành du côn lưu manh.

"Những lăng mộ lớn thông thường đều có biện pháp trừ rắn, chuột, côn trùng và kiến. Chưa nói đến thứ khác, riêng lớp bùn thanh cao trong mộ cũng đã được trộn với ngải cứu. Lẽ ra ở đây không thể có nhiều chuột thế này mới đúng."

Tôi rút từ trong túi ra một lá bùa vàng, búng ngón tay đốt cháy phù chú, ném thẳng vào đám chuột.

"Chít chít chít—"

Lông chuột bốc cháy, chúng gào thét, hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi. Một vài con lao thẳng về phía chân tôi, đột nhiên từ bộ dạng hiền hòa ban nãy trở nên hung hãn, há miệng cắn thẳng vào chân tôi.

Tôi lập tức tung một cú đá mạnh, đập con chuột vào tường, ép nó bẹp dí tại chỗ.

Con chuột phun ra một búng m//áu lớn. Kỳ lạ thay, m//áu của nó lại có màu xanh lục, vừa chạm vào mũ giày tôi đã bốc lên một mùi tanh nồng, nồng nặc đến khó chịu.

Mộ Dung Nguyệt lập tức "Ọe—" một tiếng, suýt nôn.

"Khó ngửi quá! Ai giẫm phải phân vậy?"

Điều kỳ quái hơn nữa là, con chuột rõ ràng đã bị tôi đá ch//ết, bụng nó thậm chí còn bị vỡ ra, vậy mà khi rơi xuống đất, nó vẫn chẳng hề hấn gì, lại lao về phía tôi một lần nữa.

"Môn chủ, những con chuột này có gì đó không ổn!"

Ông Mộ Dung dùng xẻng Lạc Dương đập ch//ết một con chuột, nó đã bị đ//ập bẹp dí, thế mà vẫn cố vùng vẫy, bò dậy tiếp tục cắn ông.

Chuột ở đây vốn đã nhiều, giờ lại còn không c.h.ế.t hẳn, đánh kiểu gì cũng không hết được!

Lúc này tôi thực sự hối hận vì đã không đưa Hoa Vũ Linh theo. Dạo gần đây cô ấy học đến c.h.ế.t đi sống lại với cuốn cổ tịch Miêu Cương đó, không biết đã học được đến mức nào rồi. Nếu cô ấy có mặt, đám rắn rết, chuột bọ này chẳng phải chỉ cần động ngón tay là xử lý xong sao?

Tôi chỉ có thể vừa ném phù hỏa, vừa lẩm bẩm chú lửa, tay chân luống cuống kéo lũ chuột trên người xuống. Những con chuột này to lớn, răng sắc như dao, chỉ sơ sẩy một chút là cánh tay lại bị cắn vài nhát.

Một bên, Mộ Dung Nguyệt hét lên liên tục, hoảng loạn đập người vào tường.

Cô ấy như một con ruồi không đầu, nhắm mắt chạy loạn khắp nơi, rồi lao thẳng vào đống chuột lúc nãy. Đột nhiên, cô hét lên một tiếng, cả người lơ lửng trên không trung, hai tay quờ quạng rồi ngã nhào xuống.

Cú ngã của cô kéo theo rất nhiều chuột bị đè xuống, lăn tròn xuống dưới. Lúc này, mặt đất lộ ra một cửa động đen ngòm, từng bậc thang trải dài xuống dưới, sâu hun hút không thấy đáy.

Tôi lúc này mới nhận ra, hóa ra bên dưới đống chuột vừa rồi chính là một lối vào cầu thang.

Ông Mộ Dung lăn một vòng rồi bò nhào về phía trước.

"Nha đầu, có sao không đấy?!"

Ông ấy lăn xuống bậc thang, tôi vội vàng bám theo, phóng vài bước nhảy xuống, lại đốt mấy tấm phù, xua đuổi đám chuột xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-123-chuyen-ky-la-o-cong-truong-4.html.]

Mộ Dung Nguyệt nằm sấp dưới đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy kích động.

"Bị ngã ở đâu vậy? Nha đầu điên này, nói gì đi chứ, bị mấy con chuột dọa đến ngu người rồi hả?"

Ông Mộ Dung phủi mấy con chuột trên tóc cô, tiện tay ném đi, rồi theo ánh nhìn của cô mà ngẩng đầu lên. Chỉ một cái liếc mắt, ông như bị điểm huyệt, há hốc miệng, đứng sững không nhúc nhích.

"Hoàng—" Ực!

Ông Mộ Dung căng thẳng nuốt nước bọt.

"Hoàng Trường Đề Tấu?"

"Hoàng Trường Đề Tấu" là một phương thức táng đặc biệt thịnh hành trong thời Tần – Hán. Cái gọi là "Hoàng Trường", chính là chỉ gỗ bách vàng. Còn "Đề Tấu" có nghĩa là các đoạn gỗ bách đều hướng đầu vào trong, sắp xếp chồng lên nhau.

"Hán thư" ghi chép: "Dùng lõi gỗ bách màu vàng xếp quanh quan tài, gọi là Hoàng Trường; đầu gỗ đều quay vào trong, gọi là Đề Tấu."

Những khối gỗ bách hình vuông, dài khoảng 1 – 2 mét, được xếp chồng quanh quan tài, đầu hướng về trung tâm, tạo thành một hộp gỗ khổng lồ, bao bọc chặt chẽ lấy quan quách. Đây là hình thức táng dành riêng cho hoàng đế. Thời Tây Hán, đôi khi các vương hầu hoặc sủng thần cũng được ban ân huệ này.

Loại lăng mộ này có một đặc điểm lớn nhất, người yên nghỉ thì được tôn vinh, nhưng kẻ trộm mộ thì căm hận.

Gỗ bách cứng chắc, mật độ cao, chịu ăn mòn tốt, lại chứa nhiều tinh dầu, sau khi xếp chồng lên nhau, sẽ được bọc thêm hai lớp than gỗ dày 10cm rồi trát kín bằng 40 – 50cm bùn trắng. Dưới sức nén của trọng lực, kết cấu này sẽ biến dạng và ép chặt theo thời gian, trở thành pháo đài bất khả xâm phạm.

Năm 1986, lăng mộ Tần Cung số 1 được phát hiện, có tổng cộng 247 hầm trộm, nhưng các di vật bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Tương truyền, một nhóm trộm mộ đã dùng thuốc nổ phá hầm suốt ba đêm liền, nhưng chỉ phá được một khúc gỗ, rồi bị tuần tra rừng phát hiện.

Chỗ chúng tôi vừa rơi xuống, là tiền thất của Hoàng Trường Đề Tấu. Chỗ này có diện tích chừng 5 – 6 mét vuông, không gian không quá rộng, nhưng đèn đuốc sáng trưng.

Hai góc phòng có hai cây đèn pha công suất lớn, trên tường có dấu vết bùn trắng đã bị phá hủy, lộ ra từng mảng gỗ bách vuông vức.

Bảy tên trộm mộ đang cầm dụng cụ, loảng xoảng đục một rãnh nông trên gỗ, rồi nhét kíp nổ vào trong.

Nghe thấy động tĩnh, mấy người đó bật cười, quay đầu nhìn lại: "Anh Đầu Trọc, lần này là lần thứ mấy rồi hả? Đôi mắt của anh để trưng à?"

"Bọn mày là ai!"

"Vãi, ở đâu ra lắm chuột thế này?!"

Ba chúng tôi không lên tiếng.

Tôi liếc qua một vòng, đối phương có bảy người, bốn tên đang làm việc, ba tên còn lại ngồi nghỉ trong góc, dưới chân vứt mấy cái rìu, không ai có s//úng.

Ba đấu bảy, tỉ lệ thắng khá cao. Ra tay thôi.

Tôi ra hiệu bằng mắt cho hai người kia, ông Mộ Dung lập tức hiểu ý, đứng bật dậy, chống nạnh quát lớn:

"Ta là cảnh sát, đầu hàng ngay đi, các người đã bị bao vây rồi!"

Cùng lúc đó, Mộ Dung Nguyệt cũng gật đầu, sau đó bật người dậy khỏi mặt đất, quay đầu chạy thục mạng. Vừa chạy đến bậc thang, không biết cô ấy chạm phải cái gì, "Rầm rầm rầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, phía trên cùng của cầu thang bỗng dưng xuất hiện một tấm chắn, chặn kín lối vào.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Chúng tôi cùng bảy tên trộm mộ bị nhốt trong căn phòng chật hẹp này.

Mộ Dung Nguyệt lúng túng ngồi bệt trên bậc thang.

"Ơ… tôi tưởng cậu bảo tôi chạy…"

Bọn trộm mộ cười phá lên.

"HAHAHA! Chỉ có vậy mà cũng dám giả cảnh sát?"

"Chúng mày là cái đám 'thầy phong thủy' chuyên lừa đảo đúng không? Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà gian lận cũng giỏi đấy, ăn tiền chưa đủ, còn định học trộm mộ?"

"Nào nào, lại đây, muốn học trộm mộ à? Anh dạy cho vài chiêu!"

Tên trộm mộ số 1 nhe răng cười độc ác, đang định lao về phía tôi thì bỗng nhiên lại vang lên một tiếng nổ lớn: "Rầm rầm rầm!"

Trước mắt lóe lên một luồng lửa chói lòa, mảnh vụn gỗ bay tán loạn, bụi từ trần nhà rơi lả tả xuống. Vì lối đi bị bịt kín, tiếng nổ vang dội trong không gian chật hẹp, âm thanh sắc nhọn gần như xuyên thủng màng nhĩ mọi người.

Mọi người đều bị chấn động đến mức chao đảo, ngã nghiêng. Tên trộm mộ số 1 chửi rủa, loạng choạng đứng dậy, trổ tài chửi bới hết sức điêu luyện như bị giáo sư ngôn ngữ nhập.

"Đệch, đệch mợ! Mẹ tổ thằng ngu nào, ông đây bảo mày nổ chưa mà mày nổ hả?"

"Lần này đặt nhiều thuốc nổ thế, mày muốn chôn s//ống cả đám à?"

Hắn vừa mắng vừa tát thẳng vào đầu tên số 2. Tên số 2 là một thanh niên có cái mũi rất to, khuôn mặt thật thà chất phác, chẳng hề phản kháng, chỉ dán mắt vào cỗ quan tài hoàng trùng đề tấu trước mặt, vẻ mặt đầy phấn khích.

"Đại ca! Nổ ra rồi! Nổ gãy bốn cây cột!"

Loading...