Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 124: Chuyện Kỳ Lạ Ở Công Trường 5

Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:43
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những cây cột lõi gỗ bách này rộng khoảng 20 cm. Sau khi bốn cây cột bị phá hủy, trên bức tường xuất hiện một cái lỗ dài 40 cm, rộng 40 cm. Người lớn nếu thu mình lại thì hoàn toàn có thể chui qua.

Tên số 2 vô cùng kích động, cúi người xuống trước cái lỗ cao ngang nửa thân người, bắt đầu gạt đi những mảnh vụn gỗ. Gạt được một lúc, bỗng nhiên toàn thân hắn run lên, phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Ngay sau đó, hắn nhào mạnh về phía trước, nửa thân trên hoàn toàn mắc kẹt trong lỗ, chỉ còn lại hai chân lủng lẳng bên ngoài. Một giây sau, hắn lập tức co chân lại, rồi “soạt” một cái, chui tọt qua bên kia lỗ.

Mọi người đều sững sờ, mấy tên trộm mộ thì thầm bàn tán.

"Không phải chứ, Tiểu Lý thân thủ nhanh nhẹn vậy à?"

"Hắn từng học qua nhảy vòng lửa trong rạp xiếc chưa thế? Nhanh đến mức tôi còn chưa kịp nhìn rõ."

"Tiểu Lý, có cần đèn pin không?"

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Hô mấy lần liền, bên trong lại chẳng có chút hồi đáp nào. Số 1 nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt, lùi lại mấy bước, lưng áp sát vào tường.

"Đồ ngu, mắt tụi bây mù hết rồi sao? Hắn không tự chui vào đâu, mà bị ai đó từ bên trong kéo vào!"

Sắc mặt mọi người đều khó coi. Thực ra không cần Số 1 nói ra, trong lòng ai cũng đã có suy đoán này, chỉ là không ai dám mở miệng.

Chuyện này quá quái dị. Cổ mộ phong kín hàng ngàn năm, dùng thuốc nổ đánh suốt ba ngày mới khoét ra được một lỗ nhỏ như thế này, bên trong kín bưng, không thể nào có sinh vật sống sót.

Vậy rốt cuộc thứ gì đã kéo Tiểu Lý vào?

Đèn ở góc tường bị vụ nổ vừa rồi làm tắt một cái, cái còn lại cũng có vẻ bị chập mạch, lúc sáng lúc tối. Đèn nhấp nháy một cái rồi tắt hẳn, khiến tim mọi người cũng nảy lên theo.

Ánh sáng lại bừng lên, nhưng không hiểu vì sao, miệng hang đen ngòm kia lại trông càng tối hơn, đến mức ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua.

Mọi người nhìn nhau, mắt chằm chằm vào cửa hang, chân vô thức lùi lại, từng bước từng bước rút lên bậc thang.

"Xác sống bật dậy à?"

"Bên trong tám phần có đại cương thi, đại ca, làm sao bây giờ?"

Mọi người chần chừ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Số 1. Số 1 quay đầu trừng mắt nhìn tôi, hai tay nắm chặt rìu, ánh mắt hung hăng.

"Mày, vào xem thử đi!"

Tôi dĩ nhiên từ chối.

Trong mộ xuất hiện cương thi, phần lớn đều do phong thủy có vấn đề, âm khí tụ lại không tan mà dẫn đến thi biến. Nhưng ngôi mộ này lại khô ráo thoáng đãng, đường khí không bị rò rỉ, nguyên thần chưa tán, hoàn toàn không thấy có gì bất thường.

Bên trong phần lớn không có thi biến, nhưng nếu không phải cương thi cổ, thì còn có thể là gì?

Nỗi sợ hãi đến từ điều chưa biết. Trước đây dù là cương thi, hạn bạt hay quỷ quái, tôi đều biết lai lịch của chúng, biết cách đối phó, dù cảnh tượng có đáng sợ đến đâu cũng không hoảng hốt.

Nhưng lúc này, một là trong lòng tôi không chắc chắn, hai là cái hang này nhỏ như vậy, dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng khó mà thi triển.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

"Lỗ nhỏ thế này, người chui vào vừa khéo kẹt trong đó. Đừng nói là cương thi, dù chỉ là một đứa bé ba tuổi cầm d//ao đứng cạnh thôi cũng có thể ch//ém bất cứ ai chui vào một nhát. Chúng ta căn bản không có cách nào phản kháng."

"Tôi không đi tìm c.h.ế.t đâu."

Những tên trộm mộ khác nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

"Đúng thế, đại ca, chúng ta đông người, sức mạnh lớn. Con bé này chẳng phải là thầy phong thủy sao? Trước tiên để nó nghĩ cách mở đường mộ đã, không cần bắt nó đi chịu c.h.ế.t chứ."

"Đúng vậy, đừng chui vào, hay là dụ thứ bên trong ra?"

"Ê, chúng ta chẳng phải có một chiếc drone sao? Bốn Mắt, lấy drone của anh ra đi!"

Trong không gian kín bưng này, phía trước lại ẩn chứa nỗi kinh hoàng chưa biết rõ, con người theo bản năng sẽ tụ tập lại với nhau. Ngoại trừ tên số 1 ngu xuẩn kia, những tên trộm mộ khác không muốn cứ thế mà đẩy tôi vào chỗ chết.

Mấy người bàn bạc một lúc, một gã trung niên đeo kính run rẩy lấy từ trong túi ra một chiếc drone, rồi thao tác điều khiển, đưa nó vào trong lỗ.

Drone được gắn đầu dò hồng ngoại, kết nối với điện thoại di động. Nhưng trên màn hình vẫn chỉ là một màu đen kịt.

Từng chút một, ống kính hiện lên một con đường tối om, cả bọn bắt đầu phấn khích.

"Sắp xuyên qua rồi!"

"Rắc!"

Vừa chạm đến cửa hang, drone vỡ vụn. Hình ảnh dừng lại, khung hình cuối cùng hiện ra là một vùng ánh sáng trắng mờ ảo, không rõ do ống kính mất nét hay nó vừa quay được thứ gì đó có màu trắng.

Bên trong mật thất rơi vào im lặng. Tất cả vô thức co cụm lại trên bậc thang, cố gắng đứng cách cái lỗ ấy càng xa càng tốt.

Tên số 1 lại nổi giận.

"Đệch! Đó là Hoàng Trường Đề Tấu, lăng mộ hoàng đế đấy! Đã đến tận đây rồi, không vào nhìn thử một chút, các người cam tâm sao?"

Những người khác không nói gì, chỉ có ông Mộ Dung vô thức gật đầu đồng tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-124-chuyen-ky-la-o-cong-truong-5.html.]

"Đúng vậy! Hoàng Trường Đề Tấu mà! Chỉ cần vào trong sờ quan tài một cái, cả đời có mà khoe khoang không hết!"

Mắt tên số 1 sáng lên.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Ông già này cũng hiểu chuyện đấy! Được, vậy ông vào đi."

Nói xong, hắn nhanh chóng bước tới bên cạnh ông Mộ Dung, đẩy ông ta về phía cái lỗ. Ông Mộ Dung vội vã xua tay từ chối.

"Không không! Tôi không đi! Già rồi, xương cốt không chịu nổi đâu. Cơ hội này để lại cho bọn trẻ các cậu đi!"

"Bớt nói nhảm đi! Ông không đi cũng phải đi!"

Số 1 trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vung rìu kề vào cổ ông Mộ Dung.

"Không đi, tôi ch//ém ch//ết ông!"

Tôi trở mặt còn nhanh hơn Số 1, lập tức tung một cú đá hất văng cây rìu của hắn, rồi tát thẳng hai cái lên mặt hắn.

"Sớm đã ngứa mắt với mày rồi! Ở đây mày dọa được ai hả?!"

Những tên trộm mộ khác đều sững sờ, đứng đực ra nhìn tôi đánh tên số 1 mà mãi không kịp phản ứng. Mãi đến khi Mộ Dung Nguyệt chạy đến khuyên can, kéo lấy cánh tay tôi rồi ghé sát tai thì thầm.

"Kiều Mặc Vũ, không được đâu, chúng ta phải đi."

Thì ra ở tiền sảnh của Hoàng Trường Đề Tấu, ngay trên lối đi này có một tảng đá phong môn nặng hơn năm tấn. Đó là lớp bảo vệ cuối cùng của lăng chính, và cơ quan duy nhất để mở nó lại nằm bên trong Hoàng Trường Đề Tấu.

Những tên trộm mộ bị mắc kẹt trong tiền sảnh, muốn phá giải Hoàng Trường Đề Tấu thì khó như lên trời, mà muốn mở phong môn thạch thì càng không thể, chỉ có đi mà không có đường về.

Người xưa đúng là đã dốc hết tâm trí để bảo vệ lăng mộ của mình.

Tên số 1 ôm mặt đứng tại chỗ, đầu tiên là sững sờ không hiểu, sau đó giận tím mặt, nhặt rìu lên rồi lại lao đến chỗ tôi.

"Đệt, con nhãi này, mày dám đánh ông mày à!"

Tôi lập tức tung một cú đá quật ngã hắn, rồi bồi thêm hai cú đấm.

"Đúng! Tôi đánh đấy! Dựa vào đâu mà bắt ông ấy đi? Sao không để tôi đi?"

Tên số 1 đần mặt ra, mũi bị tôi đ.ấ.m một cú, đau đến cay xè mắt, nước mắt dâng tràn.

"A... mày muốn đi à?"

"Sao không nói sớm, ai mà giành với mày chứ? Vì chút chuyện cỏn con mà đánh người, có cần thiết không?"

Nghe thấy tôi chủ động muốn hy sinh, những tên trộm mộ khác cũng không đứng về phía số 1 nữa. Trái lại, bọn họ khách khí đưa cho tôi trang bị, còn vỗ vai cổ vũ.

"Cố lên! Thấy thân thủ của cô cũng khá đấy, chắc không sao đâu!"

"Đúng đúng, đại ca của bọn tôi còn học qua võ thuật, cô lại còn giỏi hơn anh ấy, đỉnh đó!"

Tôi đội mũ bảo hộ có gắn đèn thăm dò, dán thêm mấy lá bùa trừ tà lên người, rồi cúi người bò vào đường hầm gỗ.

Hoàng Trường Đề Tấu này dùng toàn gỗ bách dài khoảng một mét rưỡi, nhưng vì miệng hang quá hẹp, cơ thể không thể uốn cong, chỉ có thể nằm sấp, hơi ngẩng đầu, chống khuỷu tay bò chầm chậm về phía trước.

Theo lý mà nói, một mét rưỡi thì chỉ cần co chân lại là qua được.

Nhưng tôi không thể qua, vì có người đang nằm chắn ngay cửa hang.

Người chặn tôi chính là Tiểu Lý – tên trộm mộ số 2, kẻ đã vào trước đó. Hắn chống cằm trên cửa hang, mắt trợn trừng nhìn tôi, khóe miệng ngoác ra, nở một nụ cười kỳ dị.

Dù đã có tâm lý chuẩn bị, tôi vẫn bị bộ dạng quái dị của hắn làm cho giật mình.

"Cút!"

Tôi bấm tay kết ấn Lôi Tổ, đánh một tia sét thẳng vào mặt Tiểu Lý. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, ngay cả độ cong của nụ cười cũng không thay đổi.

Tim tôi hẫng một nhịp, run rẩy vươn tay đẩy nhẹ về phía trước.

Quả nhiên, đ//ầu của Tiểu Lý "lộc cộc" lăn xuống.

Thứ bên trong đã gi//ết hắn, còn cố tình đặt đ//ầu hắn trong đường hầm gỗ này. Từ phía tôi nhìn sang, trông chẳng khác nào Tiểu Lý đang chống cằm trên miệng hang.

Nhịp tim tôi tăng tốc đột ngột, toàn thân căng cứng, adrenaline dâng trào mãnh liệt.

Cơ thể tôi bị kẹt trong đường hầm gỗ này, nếu thứ bên trong bất ngờ tấn công, tôi căn bản không có chỗ để né.

Nghĩ đến đây, tôi ném một lá bùa về phía trước, rồi hai tay bám chặt hai bên đường hầm, dùng hết sức kéo mạnh người ra ngoài.

Vừa lăn một vòng trên đất, tôi lập tức nắm chặt Lôi Kích Mộc Bài bằng một tay, tay còn lại cầm xấp bùa, cảnh giác nhìn quanh.

Bên trong Hoàng Trường Đề Thấu là một kết cấu hình chữ "Môn" lộn ngược. Trước tiên là một lối đi hẹp, hai bên trái phải mỗi bên có hai gian phòng, tiếp tục đi về phía trước là một khoảng trống, trên đó đặt một cỗ quan tài.

Tôi đang đứng giữa lối đi đó, cửa của hai gian phòng hai bên đều mở.

Cơ thể của Tiểu Lý ngồi ngay trước một khung cửa, hai chân dang rộng, hai tay vươn ra bám lấy cửa, không có đ//ầu, tư thế quái dị.

Loading...