Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 125: Chuyện Kỳ Lạ Ở Công Trường 6
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:44
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi bước tới quan sát vết đứt trên cổ hắn.
Từ lúc Tiểu Lý bị kéo vào Hoàng Trường Đề Thấu đến khi tôi vào đây, tổng cộng chưa đầy mười phút, thế nhưng vết thương của hắn đã không còn chảy máu.
Phần da thịt ở cổ bị x//é nát nham nhở, đốt sống cổ vỡ vụn, ống khí quản trắng bệch l//ộ ra bên ngoài. Nhìn qua, giống như bị ai đó dùng sức mạnh v//ặn đ//ứt.
Tôi đang quan sát kỹ, không ngờ một đoạn mạch m.á.u mảnh khảnh đột nhiên như sợi dây thừng, lao ra từ xác chết, quấn thẳng về phía cổ tôi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi phản ứng cực nhanh, ngả người ra sau. Cổ của Tiểu Lý bỗng nhiên phun ra một luồng chất nhầy màu xanh lá như suối phun, những mạch m.á.u trong đám dịch nhầy ấy quẫy mạnh, lao thẳng về phía tôi.
Tôi lập tức co chân, quỳ gối xuống đất, rồi vặn eo thật mạnh, bật người về bên phải. Trong lòng bàn tay tôi nắm chặt một tấm bùa Ly Hỏa, giáng mạnh xuống cổ thi thể.
"Xèo xèo xèo——"
Da thịt bị cháy sém, tỏa ra một mùi thịt khét lẹt. Tất cả những mạch m.á.u kia lập tức rút lui.
Tôi chống tay xuống đất, đứng dậy, lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào *thê thỉ* Tiểu Lý.
Cái này... không giống thi biến chút nào. Làm gì có *thê thỉ* nào tấn công người bằng mạch m.á.u chứ? Rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì?
Tôi quan sát một lúc, thấy *thê thỉ* không còn động tĩnh gì nữa, liền đá nó sang một bên rồi đi vào gian phòng bên trái.
Căn phòng này khá nhỏ, chỉ khoảng ba đến bốn mét vuông, bên trong chất đầy đồ tùy táng, nào là ngọc thạch, đồ đồng xanh, bình sứ, các loại cổ vật xếp kín cả gian phòng, gần như không còn chỗ đặt chân.
Tôi đành quay lại hành lang, đúng lúc đó nghe thấy giọng của Mộ Dung Nguyệt vọng qua từ phía lỗ thông.
"Kiều Mặc Vũ, tình hình thế nào rồi?"
"Không có gì đáng lo, Tiểu Nguyệt, cái công tắc mà cậu nói nằm ở đâu?"
"Thường là gần hồn bình, cậu thử tìm xem."
Hồn bình là một loại minh khí đặc biệt, được xem như nơi trú ngụ của linh hồn chủ mộ.
Bình có dạng một chiếc chum sứ lớn, trên nắp điêu khắc đình đài lầu các cùng năm người, tượng trưng cho ngũ hành đầy đủ, nhìn qua giống như một tòa lầu cao mọc lên từ miệng bình, chế tác cực kỳ tinh xảo.
Thời Hán lấy bên phải làm vị trí tôn quý, nên một minh khí quan trọng như hồn bình thường được đặt trong gian phòng bên phải.
Tôi gật đầu, chuẩn bị bước vào gian phòng bên phải tìm hồn bình. Nhưng khi quay đầu lại, tôi phát hiện một chuyện khiến tôi sững sờ.
Mũ bảo hộ của tôi có gắn đèn chiếu sáng. Loại đèn này có ánh sáng tập trung, chiếu thành một vòng tròn nhỏ trên mặt đất thay vì tỏa rộng, giúp quan sát được xa hơn. Nhưng nhược điểm là phạm vi tầm nhìn cực hẹp.
Đầu quay về đâu, tôi chỉ thấy rõ được một góc nhỏ ở đó, những nơi khác vẫn tối đen, trong một ngôi mộ âm u như thế này, hiệu ứng kinh dị lại càng nhân lên gấp bội.
Lúc nãy nói chuyện với Mộ Dung Nguyệt, theo bản năng tôi xoay đầu, đến khi nhìn lại cửa phòng, tôi mới phát hiện, *thê thỉ* của Tiểu Lý đã biến mất.
Tôi lập tức cảnh giác, không cần suy nghĩ, vội nắm chặt Lôi Kích Mộc Bài, đọc nhanh một đoạn Ngũ Lôi Thần Chú.
Lôi điện mang sát khí dương cương, là khắc tinh của tà vật. Nếu có thứ gì đang ẩn nấp, liên tiếp vài tia sét đánh xuống, tôi không tin nó vẫn có thể trốn được.
Niệm xong chú lôi, bên trong mộ vẫn yên ắng, không có phản ứng gì.
Tôi chờ một lát, sau đó tăng tốc độ, lách người lẻn vào gian phòng bên tay trái.
Vừa bước vào, tôi giật b.ắ.n người, trong phòng đứng chật kín người.
"Đệt!"
Tôi giật mình lùi lại hai bước. Những người trong phòng vẫn đứng yên bất động. Tôi nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện tất cả bọn họ đều là tượng gốm tùy táng.
Những tượng gốm này cao xấp xỉ tượng binh mã dũng, màu sắc rực rỡ, tạo hình cổ kính, chủ yếu là các tỳ nữ.
Tôi lướt mắt nhìn qua, không thấy có gì đặc biệt. Đang định lui ra ngoài, tôi bất chợt phát hiện một cái hũ gốm khổng lồ nằm ở góc tường.
Tim tôi khẽ nhảy lên, đây chẳng phải chính là hồn bình mà tôi đang tìm sao?
Tôi lập tức bước nhanh tới, đưa tay lần mò xung quanh hồn bình, nhưng không tìm thấy bất kỳ điểm bất thường nào.
Đang định thử xoay hồn bình một chút, khóe mắt tôi vô tình quét qua một thứ gì đó, ngay lập tức, da đầu tôi tê rần.
Tôi nhìn thấy Tiểu Lý.
Tiểu Lý cao hơn 1m75, nhưng bây giờ đã mất đ//ầu, đứng giữa những tượng tỳ nữ gốm tùy táng. Vì chiều cao tương đương nên nếu không nhìn kỹ, gần như chẳng thể nhận ra hắn.
Trong lòng tôi bốc lên một cơn giận dữ.
Không phải cương thi, cũng chẳng phải quỷ, rốt cuộc là thứ quái gì đang hù dọa tôi đây?
Tôi không cần dùng pháp khí nữa, trực tiếp rút d.a.o găm, lao tới đ//âm liên tiếp vào vết thương trên cổ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-125-chuyen-ky-la-o-cong-truong-6.html.]
Từ vết thương phun ra một lượng lớn dịch nhầy màu xanh lá. Bất ngờ hơn nữa, những mạch m.á.u trên cổ hắn co rút lại vào trong cơ thể, sau đó bùng ra từ khắp nơi trên người Tiểu Lý.
Hắn vẫn đứng yên một chỗ, nhưng từ trước ngực, sau lưng, bắp đùi, cánh tay… khắp người phun ra những mạch m.á.u giống như những sợi mì, vừa chạm đất liền bắt đầu vặn vẹo, trông vô cùng kinh tởm.
Tôi hít mạnh một hơi, cuối cùng cũng hiểu ra đây là thứ gì.
Thứ này chính là thi tuyến trùng trong truyền thuyết!
Chắc hẳn ai cũng từng nghe nói về thiết tuyến trùng, loài ký sinh trùng ẩn náu trong cơ thể bọ ngựa. Dù bọ ngựa đã c.h.ế.t từ lâu, nó vẫn có thể điều khiển thân xác hoạt động.
Thi tuyến trùng cũng tương tự, là một sinh vật đặc biệt ký sinh trong *thê thỉ*. Nó có thể ăn sạch toàn bộ huyết nhục trong *thê thỉ*, chỉ chừa lại lớp da bên ngoài, rồi còn có thể điều khiển *thê thỉ* tìm kiếm vật chủ mới.
Không ai biết nó hình thành như thế nào, trong Tàng Kinh cũng chỉ ghi chép vài dòng ngắn ngủi:
"Hình như huyết tuyến, tụ tán liên hoàn, hòa hợp thành thể."
Thi tuyến trùng hấp thụ m//áu của *thê thỉ*, cơ thể chứa độc tố, nhưng không thuộc dạng quỷ mị hay tà vật, vì vậy pháp khí thông thường không có tác dụng với nó.
Quan trọng nhất, nó luôn xuất hiện theo bầy đàn, tuyệt đối không chỉ có mấy con trước mắt tôi đây. Hơn nữa, tốc độ sinh sản của chúng cực nhanh, sức sống mãnh liệt, dù bị ch//ặt thành nhiều khúc vẫn có thể tiếp tục phát triển.
Nhớ lại những con chuột c.h.ế.t vẫn còn cắn người trước đó, tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.
Đám chuột đó c.h.ế.t rồi mà vẫn còn tấn công, chứng tỏ trong cơ thể chúng cũng có thi tuyến trùng. Với số lượng lớn như vậy, nếu chúng hợp lại, thì rắc rối to rồi.
Ngay khi tôi còn đang sững sờ, những thi tuyến trùng đó đột nhiên cong người bật lên, lao thẳng về phía đùi tôi.
Tôi vội vung d.a.o ch//ém tới, ch//ặt đứt mấy con làm đôi. Nhưng vẫn có một con quấn vào cánh tay tôi, để lại một vết rách trên da, rồi trong chớp mắt, nó trượt vào cơ thể tôi.
Tôi chỉ kịp túm lấy đuôi của nó.
Thi tuyến trùng toàn thân lạnh băng, trông thì bóng nhẵn nhưng bề mặt lại có những gai nhỏ li ti, cảm giác giống như xúc giác của hải sâm. Cũng nhờ có những gai thịt này giúp tăng ma sát, tôi mới có thể nắm được chúng lại.
"Đệch, đau quá!"
Tôi nghiến răng định rút nó ra, nhưng lại nhớ đến lúc nhỏ bị vắt cắn, nhất thời không dám động thủ.
Lỡ như kéo đứt, phần đầu vẫn còn trong người tôi thì sao?
Thứ này có thể tự sinh sản, nếu nó chui tới tim tôi rồi cắm rễ làm tổ ở đó, không quá một tiếng, tim tôi sẽ biến thành tổ ong mất!
Mồ hôi trên trán tôi bắt đầu rịn ra.
Lúc đó, một tay tôi cầm d.a.o găm, tay kia giữ chặt cánh tay bị thương, còn con thi tuyến trùng thì đang điên cuồng chui sâu vào trong, từng đợt đau nhức buốt óc truyền đến.
Cùng lúc đó, những con thi tuyến trùng bị ch//ém đứt trên mặt đất lại bắt đầu ngọ nguậy, lết về phía tôi.
Não tôi vận hành nhanh như chớp, bất chợt một đoạn chú ngữ lóe lên trong đầu.
"Bắc Đế Phục Ma Thần Chú", có thể trừ độc thú và yêu ma. Những thi tuyến trùng này… chắc cũng xem như độc thú đi?
Không quan tâm nữa, cứ thử đã!
Nhìn thấy đám thi tuyến trùng đang tiến đến, tôi liên tục lùi lại vài bước, tay cầm dao, giơ ngón tay kết ấn, nhanh chóng niệm chú:
"La Thiên độc thú, bị cụ tứ môn. Thôn lưu cát đảm, sơn xú vạn quần. Chương hầu quặc thiên, mãnh vệ cao thanh…
"Độc long phấn trảo, kim đầu hoành thôn. Uy binh cự vạn, thụ phù tiếp sơn. Lục thiên bất tuần, hợp ngọc thành quần…
"Yêu ma ba dương, uế khí phân phân…"
Niệm xong, những thi tuyến trùng trên mặt đất lập tức co giật, rụt lùi về sau một khoảng. Nhưng con đang chui vào cánh tay tôi, không biết vì sợ hãi hay muốn trốn, lại càng điên cuồng lao sâu vào bên trong.
Sắc mặt tôi tái nhợt.
Chết rồi, không ngờ lại thành ra thế này… Tôi toi đời rồi!
Bên tai bỗng vang lên một tiếng "phụt!" giòn tan, thi tuyến trùng trong tay tôi bị kéo đứt.
Dịch nhầy màu xanh đen b.ắ.n tung tóe lên người tôi, sợi dây lý trí trong đầu tôi cũng đứt theo.
Nhìn thấy một vết sưng dài chạy dọc cánh tay, ánh mắt tôi lạnh lùng, lập tức đổi d.a.o sang tay còn lại, rồi đ//âm mạnh vào cánh tay mình, chặn ngang đoạn gần nách, mạnh mẽ kéo nguyên đầu của nó ra.
Vừa kéo, tôi vừa nghiến răng nghiến lợi:
"Để xem tao xử ch//ết mày!"
"Kiều môn chủ, cô đang làm gì vậy?!"
Giọng ông Mộ Dung vang lên từ cửa phòng, vẻ mặt kinh hoàng đến cực độ. Sắc mặt ông còn trắng hơn cả khi nhìn thấy quỷ.
"Cháu— cháu đang tự lôi m//ạch m//áu của mình ra đó hả?! A?!"