Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 128: Địa Sư Thiếu Nữ Đại Chiến Sa Quỷ 2
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:52:50
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Giang Hạo Ngôn đang ngồi cạnh Hoa Ngữ Linh, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy tự mình nhảy xuống.
“Vừa mới nói nước sâu mà cô còn liều lĩnh như thế à? Kiều Mặc Vũ, đừng học theo cô ta!”
“Tránh ra!”
Tôi ném balo, bước mạnh về phía trước rồi lao xuống nước.
Tôi lặn xuống đáy hồ, tìm kiếm tung tích của Hoa Ngữ Linh. Hồ nước không lớn, đường kính chỉ khoảng ba mét, trời vẫn chưa tối hẳn nên ở vùng nước nông có thể nhìn rõ mọi thứ.
Hoa Ngữ Linh cũng đang ở dưới nước, mắt mở to trừng trừng, có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Thấy tôi, cô ấy giơ tay lên chỉ về phía trên.
Chúng tôi cùng ngoi lên mặt nước. Cô ta quệt nước trên mặt, cười ha ha nói:
“Vừa nãy tôi đứng không vững, trượt chân ngã xuống thôi.”
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy:
“Ngã xuống? Không phải là cậu bị kéo xuống sao?”
Hoa Ngữ Linh cúi đầu đáp:
“Đương nhiên là không phải. Làm gì có ai trong nước mà kéo tôi? Tôi định dọa cậu một chút thôi, ai ngờ lại quá tay, không giữ thăng bằng được.”
“Thật không vậy?” Tôi vẫn cảm thấy có chút bất an trong lòng, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. “Không sao là tốt rồi. Chúng ta lên bờ sớm thôi.”
Tôi bơi về phía bờ. Hoa Ngữ Linh giữ tay tôi lại rồi nói một câu khiến tôi không thể chống cự:
“Đã tới đây rồi, tiện thể tắm một chút đi?”
Nước hồ được mặt trời chiếu cả ngày, giờ ngâm mình xuống, cảm giác ấm áp dễ chịu ùa đến. Tôi khoát khoát tay, nhìn thấy một lớp bụi bẩn nổi lềnh bềnh quanh người. Hoa Ngữ Linh đã bắt đầu kỳ cọ cánh tay mình.
Hai chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, còn tiện tay giặt cả quần áo đang mặc. Sau đó, cả hai thoải mái, nhẹ nhàng vui vẻ leo lên bờ, thay đồ mới.
Giang Hạo Ngôn lúc này đang quay lưng về phía hồ. Nghe thấy tiếng chúng tôi lên bờ, anh ta rụt rè hỏi:
“Xong chưa đấy?”
“Rồi!” Hoa Ngữ Linh trả lời.
Nghe vậy, Giang Hạo Ngôn quay người lại.
Nhưng ngay sau đó, cô ta thốt lên: “Nhưng tôi chưa mặc quần áo đâu nhé!”
Giang Hạo Ngôn hoảng hốt lấy tay che mắt, la hét thảm thiết.
Hoa Ngữ Linh phá lên cười:
“Đùa thôi! Nhìn cái bộ dạng như con dâu nhỏ bị dọa sợ kia kìa!”
Tắm rửa xong, chúng tôi quay về làng. Đang đi trên đường, chúng tôi thấy bà lão đã đứng chờ sẵn ở đó.
Nhìn tóc tai chúng tôi còn ướt sũng, bà rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
“Các cô cậu đều tắm hết rồi à? Tốt quá!”
“Tôi nói rồi mà, trông mọi người nhẹ nhàng khoan khoái hẳn ra ấy.”
Bà lão còn nhiệt tình với chúng tôi hơn cả lúc trước. Về đến nhà, bà còn sang nhà hàng xóm mượn nước để nấu mì cho chúng tôi ăn. Tuy nhiên, không hiểu sao, những gì bà nói lại luôn có chút kỳ quái:
“Trong hồ không có gì cắn người chứ?”
“Các cô cậu có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không?”
Giang Hạo Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Ý bà là sao? Trong nước đáng ra nên có cái gì à?”
“À, tôi quên mất không nhắc mọi người rồi. Ở đây có một loài rắn nhỏ toàn thân đen tuyền, thích ẩn mình quanh hồ nước. May mà không có chuyện gì.”
Có Hoa Ngữ Linh là Miêu Cương Cổ Nữ am hiểu về côn trùng và thú độc miền Miêu Cương ở bên cạnh, nên chúng tôi chẳng lo ngại gì rắn rết cả. Tôi không bận tâm lắm lời bà lão nói. Cho đến sáng hôm sau, khi vừa ăn sáng xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:
“Ngô Căn Thủy! Mau ra đây! Đến giờ rồi!”
Ông lão mở cửa ra. Tôi vừa mặc xong quần áo liền chạy ra xem có chuyện gì. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi sửng sốt.
Trời mới tờ mờ sáng, mà cả sân đầy người già, ai nấy đều đội khăn trắng, mặt mũi lấm lem bụi đất, nhưng đôi mắt lại sáng quắc lạ thường.
“Căn Thủy, chuẩn bị xong chưa?”
Ông lão gật đầu, chẳng buồn để ý đến sự hiện diện của chúng tôi, cầm theo một chiếc bát sứ lớn rồi đi theo nhóm người kia về phía trung tâm làng.
Hoa Ngữ Linh tò mò hỏi:
“Họ định đi đâu thế?”
Tôi cười tự tin:
“Không biết à? Với khí thế và tinh thần thế này, chắc chắn là đi nhảy quảng trường rồi!”
7
Chúng tôi đi theo nhóm dân làng đến khu vực trung tâm. Ở đó có một hố tròn lớn lõm xuống, sâu khoảng nửa người. Giữa hố là một cái giếng khô. Không rõ cái hố này được đào ra như thế nào mà lại to và tròn vành vạnh đến vậy.
Khi chúng tôi vừa đứng ở mép hố, mặt đất bỗng rung chuyển. Tiếng “rầm rầm” vang lên, tiếp theo đó là một tiếng “xoạt” lớn. Từ giếng khô, một cột nước phun thẳng lên trời.
Nước đục ngầu, chứa đầy bùn cát. Một vài tia nước b.ắ.n tung tóe vào người tôi, khiến da tôi đau rát như bị côn trùng đốt. Tôi giơ tay lên che mặt, phát hiện một mảng da lớn đã ửng đỏ, âm ỉ đau.
Dân làng đồng loạt reo hò phấn khởi rồi quỳ xuống hướng về phía giếng cạn mà lạy tạ:
“Ông trời có mắt rồi! Cuối cùng cũng có nước trở lại!”
“Bao nhiêu năm nay rồi! Linh tuyền rốt cuộc đã chọn được vật tế!”
Nước từ giếng tuôn ra không ngừng, chẳng mấy chốc đã lấp đầy hố đất, biến nơi này thành một cái hồ lớn.
Chúng tôi đứng ngẩn người nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.
Tôi ngồi xổm xuống, khuấy tay trong làn nước.
Nước mát lạnh, nhưng dường như sánh hơn nước bình thường. Tôi rút tay lên, cảm giác dính dính như vừa rửa tay mà chưa xả hết xà phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-128-dia-su-thieu-nu-dai-chien-sa-quy-2.html.]
Tôi bất giác thấy mắt mình mờ đi.
Dùng tay xoa mắt, tôi phát hiện toàn thân mình đang mệt mỏi lạ thường. Cơn buồn ngủ ập đến liên tục, khiến tôi ngáp không ngừng.
Một vài cụ già đứng quanh giếng, nét mặt đầy vẻ thỏa mãn và vui mừng, rồi dịu giọng bảo:
“Các cô cậu dậy sớm quá, về ngủ thêm chút nữa đi?”
Hoa Ngữ Linh cũng ngáp dài, gật đầu lia lịa:
“Kiều Mặc Vũ, tôi buồn ngủ muốn c.h.ế.t luôn rồi. Chúng ta về ngủ một giấc nữa đi.”
Ngủ gì mà ngủ? Không tìm Kỷ Khang nữa à?
Tôi định từ chối nhưng hai mí mắt cứ díu lại, không sao mở ra nổi.
Tôi không nhớ rõ làm sao mình về được đến nhà ông lão Ngô Căn Thủy. Chỉ biết rằng vừa nằm xuống giường, tôi đã chìm ngay vào giấc ngủ đen đặc.
Lúc tôi tỉnh lại, cảm giác như say rượu vừa tỉnh, đầu đau như búa bổ. Ngồi trên giường một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo, tôi lờ đờ gọi:
“Hoa Hoa!”
Gọi mấy lần vẫn không ai đáp. Tôi quay đầu nhìn sang thì không thấy Hoa Ngữ Linh hay Giang Hạo Ngôn đâu cả.
Chống tay lên khung cửa, tôi lảo đảo bước ra sân.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, bầu trời đầy sao, một vầng trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo cao. Ánh trăng chiếu xuống ngôi làng vắng lặng không bóng người.
“Giang Hạo Ngôn! Ông Ngô ơi! Mọi người đâu cả rồi?”
Cả làng không nhà nào còn sáng đèn. Tiếng tôi vang vọng qua con đường đất trống trải, rồi bị gió lạnh cuốn đi, dội vào tường nhà, tạo thành những tiếng vọng nhỏ xung quanh:
“Đâu cả rồi?”
“Đâu cả rồi?”
“Hi hi—”
Một tiếng cười của phụ nữ vẳng qua. Tôi giật mình cảnh giác:
“Ai đó?”
Ở cuối con hẻm, một bóng trắng chợt loé lên. Tôi lập tức đuổi theo, chạy mãi đến khu vực trung tâm làng. Trước mắt tôi bây giờ là một ngọn núi cát hình chóp, nằm ngay vị trí vốn là cái hố nước ban ngày. Tôi bối rối dừng lại.
Tôi nhớ rõ, lúc sáng đây vẫn còn là một hồ nước mà, sao giờ lại thành đống cát lớn này?
Ở giữa ngọn cát vẫn là cái giếng khô, cao cao đứng trên đỉnh.
Linh cảm bất thường dâng lên trong tôi. Tôi theo thói quen với tay ra sau, may mà cái balo vẫn còn. Thò tay vào túi kiểm tra, tôi thấy lá bùa làm từ gỗ sét đánh vẫn ở đó.
Tôi cẩn thận bước lên ngọn cát.
Vừa đặt chân lên, một luồng lạnh lẽo buốt giá truyền qua lòng bàn chân. Tôi cúi xuống nhìn thì phát hiện cả đôi giày đã ướt sũng. Cát ở đây bề ngoài khô nhưng bên dưới lại như nước.
Tôi chần chừ không biết có nên tiếp tục leo lên hay không.
Lúc đó, một tràng cười ma quái lại vang lên trên đầu tôi:
“Hi hi hi—”
Ngước mắt nhìn, tôi thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên miệng giếng. Tóc cô ta dài và rối bù như tảo biển, che phủ toàn bộ khuôn mặt.
Cô ta vẫy tay gọi tôi:
“Lại đây nào—”
Tôi quay đầu bỏ đi:
“Không lại.”
Người phụ nữ rõ ràng sững sờ.
“Không phải chứ, cô—”
Cô ta lại cười khúc khích:
“Cô không tò mò muốn biết nguồn nước trong làng đến từ đâu à?”
“Không muốn biết bạn cô đi đâu rồi à?”
“Mọi bí mật đều nằm trong giếng đó. Lại đây nào—”
“Tôi không muốn. Tạm biệt.”
Tôi vác balo lên, sải bước nhanh chóng xuống khỏi ngọn cát.
Cô ta tức tối gào lên từ đỉnh giếng:
“Cô không có chút lòng hiếu kỳ nào à?”
“Không có. Tôi chỉ có mỗi mục tiêu duy nhất là kiếm tiền thôi. Không rảnh mất thời gian với cô.”
Tôi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Phía sau, tiếng hét giận dữ và thất vọng vang vọng khắp không gian.
Tôi bắt đầu dần hiểu ra, tình huống lần này rất giống với lần trước khi gặp phải Yểm thú ở Tây Tạng. Có lẽ tôi đã bị mắc kẹt trong một ảo cảnh nào đó rồi.
Đối mặt với loại ảo cảnh này, tuyệt đối không được để kẻ thao túng dắt mũi, phải hoàn toàn bất ngờ, phá vỡ ý đồ của nó thì mới có thể tìm ra điểm yếu.
Quả nhiên, vừa khi tôi bắt đầu chạy, tất cả cát dưới chân lập tức tan chảy, một lần nữa hóa thành dòng nước suối.
Phía sau, nước dâng lên cuồn cuộn như sóng thần. Tôi chạy trên con đường đất vàng giữa làng, dòng nước nhanh chóng lan ra bốn phía, chẳng mấy chốc đã ngập tới đầu gối.
Phía xa, cát bụi mịt mù, mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên xám xịt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi cảm giác có thứ gì đó lạnh ngắt quấn lấy mắt cá chân mình. Tôi rút thanh kiếm gỗ đào từ trong túi, dùng sức đ.â.m mạnh xuống. Kiếm chưa kịp xuyên vào nước thì ở độ cao ngang đầu gối đã gặp phải một lực cản rất lớn.
Nhìn xuống, tôi giật mình kinh hãi.