Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 136: Cô Dâu Làng Búp Bê 4
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:12
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng nhét vào tay mỗi phù dâu một đồng tiền cổ.
"Cầm chặt đồng tiền, đi theo tôi!"
Lâu Thiến Thiến và mấy người khác đã có hai lần kinh nghiệm, biết rằng lúc này không thể trở thành người kéo chân tôi, lập tức kéo hai cô phù dâu sợ đến cứng đờ chạy theo sát tôi.
Trong rạp cưới, người đông, quỷ cũng đông, lũ quỷ không dám đụng đến kẻ cứng rắn nhất ở đây là tôi, mà chỉ tranh nhau xé xác đám đàn ông.
Lũ phù rể cũng hoảng loạn, chạy té khói về phía tôi, gào lên cầu xin cứu mạng.
"Kiều Mặc Vũ, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin cô cứu tôi, cứu tôi với——"
Hai tên phù rể chạy chậm bị quỷ kéo đi ngay lập tức, tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Những kẻ còn lại mặt cắt không còn giọt máu.
Giang Thanh Tùng khóc ròng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giọng nói méo mó vì sợ hãi.
"Cứu tôi với. Tôi là anh rể của Giang Yến mà! Kiều Mặc Vũ, Kiều đại sư, nể tình mấy người là bạn cùng lớp, cứu tôi với, tôi thực sự không muốn chết, hu hu hu… Cứu mạng!!!"
"Kiều đại sư! Xin cô cứu tôi, bảo tôi làm gì cũng được!"
Tôi quay đầu lại, giơ tay về phía hắn.
Giang Thanh Tùng mừng rỡ, mặt mày sáng lên: "Kiều đại sư, tôi biết mà! Cô sẽ không bỏ mặc tôi đâu!"
Còn chưa dứt lời, tôi ném thẳng một quả hạt dẻ vào mặt hắn. Giang Thanh Tùng vấp chân, loạng choạng rồi ngã lăn ra đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, cứ ở lại đây, giúp chúng tôi cầm chân lũ quỷ một lúc."
Sau lưng, tiếng hét thảm thiết lại vang lên. Tôi không quay đầu lại, cũng không dám nhìn. Lũ quỷ này quá mức tàn nhẫn.
Tôi dẫn cả nhóm phù dâu chạy đến nhà Giang Bình, Hoa Ngữ Linh đã đứng đợi ở cửa, gương mặt căng thẳng.
"Đệt… Âm khí ở đây nặng đến mức tôi sắp thở không nổi rồi! Rốt cuộc có bao nhiêu con quỷ đến vậy?"
Tôi nghiêm mặt.
"Ngang với điểm thi đại học của Lục Linh Châu."
Hoa Ngữ Linh trợn mắt.
"CÁI GÌ?! Vậy chẳng phải hơn một trăm con à?!"
"Đáng sợ quá, vào nhà nhanh lên!"
Tôi dán hai lá bùa trấn trạch trừ tà trước cửa chính, sau đó dẫn nhóm phù dâu lên tầng hai, tìm một căn phòng trống. Tôi dùng tro bếp vẽ lên người họ một ký hiệu che chắn dương khí.
"Cái này mạnh hơn nhiều so với chỉ bôi tro và cầm bát gạo. Mọi người cứ ở trong phòng, tuyệt đối đừng ra ngoài."
Nói xong, tôi ngồi phịch xuống giường, lấy mấy chiếc lưỡi vịt nướng đã gói sẵn từ bàn tiệc, bắt đầu gặm.
Lâu Thiến Thiến tò mò hỏi: "Kiều Mặc Vũ, cậu không ra ngoài cứu người khác sao?"
Tôi lắc đầu, hất cằm chỉ ra cửa sổ.
"Thấy đám mây đen kia không? Đó là Âm Sát. Sát khí đã hóa thành thực thể, người bình thường không thể chịu nổi."
"Dưới tình huống này, nếu còn dám ra ngoài, chẳng cần gặp quỷ, bị sát khí này lướt qua một cái cũng đủ mất mạng. Tôi có ra ngoài cũng chẳng cứu được ai."
"Hơn nữa… tôi cũng sợ chứ bộ."
Bách quỷ dạ hành, vĩnh viễn bị nhốt trong u minh.
Nếu âm khí dày đến mức nhất định, thậm chí có thể mở ra cánh cổng dẫn đến Quỷ giới.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Muốn thoát ra từ Quỷ giới, tôi phải tốn bao nhiêu bùa, mất bao nhiêu tiền đây?!
Chỉ nghĩ thôi đã không dám nghĩ nữa.
Thà ngoan ngoãn chui rúc trong phòng, đợi đến mai trời sáng là xong. Quỷ hồn vốn không thích tụ tập cùng nhau, đến sáng sẽ tự động tản ra.
Nghe tôi nói xong, Lâu Thiến Thiến run cầm cập, cô ấy và Lăng Linh ngồi kẹp hai bên tôi, dựa sát đến mức gần như bám chặt lấy người tôi.
Tôi bực bội nhích người, mắng cô ấy.
"Hay cậu ngồi luôn vào lòng tôi đi cho rồi!"
Lâu Thiến Thiến đỏ bừng mặt.
"Thật sự được sao?"
Nói xong, cô ấy thử đặt một chân lên đùi tôi.
Tôi: ……
Hoa Ngữ Linh đột nhiên hạ thấp giọng, kinh ngạc kêu lên: "Có người ra ngoài!"
Tôi lập tức nhảy đến bên cửa sổ, nhìn qua lớp kính trong suốt. Quả nhiên, có một người phụ nữ tóc dài, một tay giữ chặt chiếc mũ trên đầu. Váy hồng của cô ấy bị cơn gió lạnh thổi tung, xòe ra như một đóa hoa bị vùi dập.
Cô ấy đưa tay mở cổng, loạng choạng chạy vội ra ngoài.
Sắc mặt tôi lập tức đen sầm lại.
"Là Giang Yến!"
Theo phong tục của Mãng thôn, ngoài phù dâu, cô dâu còn phải có một người bạn thân tiễn ra cửa, gọi là "tống thân cô nương".
Cái váy hồng kia là do cả ký túc xá của bọn tôi bỏ phiếu chọn cho cô ấy, tôi không thể nhìn nhầm được.
Giờ phút này, cô ấy lại dám chạy ra ngoài? Muốn c.h.ế.t à?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-136-co-dau-lang-bup-be-4.html.]
Tôi tức đến mức chửi rủa cô ấy trong lòng cả trăm lần, nhưng lại không thể bỏ mặc.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể giao lại đại bản doanh cho Hoa Ngữ Linh, cắn răng đuổi theo cô ấy.
Vừa mở cửa phòng, tôi lập tức rùng mình một cái.
Bên ngoài gió rít gào, không khí lạnh buốt thấu xương, khắp nơi phủ một lớp sương mù dày đặc, tất cả mọi thứ dường như bị bao trùm bởi một lớp bụi xám mờ, giống hệt những ngày sương mù ô nhiễm ở Bắc Kinh, tầm nhìn vô cùng thấp.
May mà chiếc váy hồng của Giang Yến vẫn khá dễ nhận ra, tôi đuổi theo bóng lưng cô ấy, nhìn có vẻ cô ấy không đi quá nhanh, nhưng không hiểu sao, dù tôi có dốc hết sức cũng không thể rút ngắn khoảng cách.
Chúng tôi cứ thế chạy một mạch đến trước một căn nhà cũ nát, Giang Yến dừng lại.
Cánh cửa đóng chặt. Trên tường, lớp xi măng xám đã nứt toác, để lộ ra những viên gạch đỏ vỡ vụn. Một cửa sổ gỗ dày đặc mạng nhện, bị gió thổi "cọt kẹt" từng tiếng ghê rợn.
Giang Yến đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn vào bên trong.
Tôi chạy đến thở hồng hộc, đưa tay tóm lấy vai cô ấy.
"Yến Tử, cậu làm gì vậy?! Tôi gọi mãi mà cậu không trả lời!"
Giang Yến quay đầu lại.
Đối mặt với tôi là một khuôn mặt may bằng vải bông, đôi môi được tô đỏ chót, hai con mắt làm từ cúc áo đen bóng, lông mày vẽ bằng than chì to tướng, trông chẳng khác gì cá bơn, có phần buồn cười.
Nhưng tôi không cười nổi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ cột sống lên đến đỉnh đầu, da tôi nổi đầy gai ốc.
Đây là búp bê của nhà Giang Yến.
Ngôi làng này, nhà nào cũng có búp bê. Con búp bê này cố tình mặc chiếc váy của Giang Yến, dụ tôi đến đây.
Tôi đã đuổi theo nó suốt quãng đường dài, mà không nhận ra nó không phải người.
Điều này gần như là không thể. Búp bê và hình nhân giấy rất dễ bị quỷ nhập, nhưng tôi có thiên phú âm dương nhãn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra tà khí bên trong.
Nhưng con búp bê này hoàn toàn sạch sẽ, không có chút quỷ khí nào, giống hệt một con người thực sự.
Nó nhe răng cười kỳ quái, đột nhiên siết chặt lấy vai tôi, đẩy mạnh tôi vào trong cửa sổ.
Sức mạnh của nó khủng khiếp đến mức tôi không thể giãy ra nổi, tôi chỉ có thể xoay cổ tay, mượn lực kéo nó vào theo.
Cả hai chúng tôi cùng ngã vào trong phòng, nhưng cơn đau dự đoán không xảy ra. Thứ bên dưới rất mềm mại, cơ thể tôi như chìm vào một đống bông vải.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, lập tức da đầu tê dại.
Cả căn phòng này, chật ních búp bê vải, chất thành một ngọn núi, vừa rồi tôi ngã lên ngọn núi búp bê này.
Những con búp bê này, đứa thì mất tay mất chân, hoặc có hai cái đầu, hình dạng méo mó quái dị, trông như đã bị bỏ đi từ lâu.
Ánh sáng trong phòng mập mờ, búp bê lại đủ màu sắc, sau khi con búp bê Giang Yến bị quăng vào, nó bất động hoàn toàn, tôi nheo mắt quan sát, nhưng không thể tìm ra nó giữa đống búp bê ngổn ngang.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào chúng, chúng cũng dường như đang nhìn lại tôi.
Những đôi mắt cúc áo đen bóng như tỏa ra ánh sáng quỷ dị, nhưng nhìn kỹ lại, có vẻ chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi lạnh sống lưng, sinh ra ý muốn rút lui. Nỗi sợ lớn nhất chính là nỗi sợ về điều chưa biết. Tôi không đoán được lai lịch đám búp bê này, thà rằng ra ngoài chiến với đám ác quỷ còn hơn ở lại đây.
Tôi chống tay đứng dậy, định rời khỏi căn phòng này.
Vừa bước một bước, chân tôi lập tức chìm vào đống búp bê. Đúng lúc đó, mắt cá chân truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim châm.
"Mẹ nó! Cái gì thế này?!"
Tôi hét lên, kết thủ ấn, giáng mạnh một chưởng Lôi Đình xuống dưới.
"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"
Một tia sét tím lóe lên, xuyên qua cánh tay một con búp bê, khiến nó cháy đen, bốc ra mùi thịt cháy khét lẹt.
Tôi rút chân ra, kéo váy lên xem, phát hiện trên mắt cá chân có một vết răng.
Hàm răng in rất rõ ràng, nhưng kích cỡ không lớn, giống như của một đứa trẻ.
Tôi bới tung đống búp bê, nhanh chóng tìm ra con búp bê nhỏ đó.
Khác với những con khác, con này được làm từ gỗ, chỉ cao đến ngang đầu gối, toàn thân sơn dầu màu sắc rực rỡ. Hai bên khóe miệng nó có một đường khớp, có thể mở ra đóng vào.
Tôi tức giận, t//át mạnh vào mặt nó.
"Vừa rồi là mày cắn tao đúng không?!"
"Đã ăn chị gái, thì không thể ăn tôi nữa."
"Đã ăn chị gái, thì không thể ăn tôi nữa."
Bỗng nhiên, trong căn phòng vang lên một đoạn nhạc nền ghê rợn, con búp bê há miệng nói chuyện, máy móc lặp đi lặp lại câu đó.
Tôi giật b.ắ.n mình, lật nó lại, lúc này mới phát hiện mặt sau có một cái hộp phát nhạc quay cót.
Bên ngoài trời càng lúc càng tối, ánh sáng trong căn nhà u ám đến mức gần như không thể nhìn thấy gì. Tôi đứng giữa đống búp bê dày đặc, bên trong vẫn văng vẳng bản nhạc ghê rợn kia.
"Đã ăn chị gái, thì không thể ăn tôi nữa."
"Đã ăn chị gái, thì không thể ăn tôi nữa."
Tôi liếc mắt ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đó, con búp bê trong tay bỗng chớp mắt một cái.
Tôi liếc thấy khoảnh khắc đó, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm vào nó. Nó lại bất động trở lại.
Tôi hít sâu một hơi, giơ tay, định ném nó ra ngoài cửa sổ.
"Cút mẹ mày đi, bày trò thần thần quỷ quỷ cái gì?!"
Nhưng khi tôi vung tay, con búp bê không bị ném đi. Nhìn kỹ lại, tôi mới phát hiện nó đang bám chặt vào cánh tay tôi.
"Ha! Tóm được rồi!"