Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 137: Cô Dâu Làng Búp Bê 5
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:14
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con búp bê mở miệng nói, bò dọc theo cánh tay tôi.
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy chân mình trượt xuống. Tất cả những con búp bê xung quanh đều bắt đầu cử động!
Chúng bò ra khỏi chỗ tôi đứng, khiến tôi mất trọng tâm, rơi thẳng xuống bên dưới. Cảm giác rơi tự do ập đến, tôi trợn mắt kinh hoàng, nhìn cánh cửa sổ ngày càng xa dần, nhỏ lại như một chấm sáng.
Lòng tôi tràn ngập kinh hãi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Căn nhà này… bên dưới sâu như vậy sao?! Tôi đang rơi xuống một cái hố sao?!
Tình huống này, tôi không thể che giấu thực lực nữa, lập tức ném ra một lá bùa Ly Hỏa.
"Đệ tử bái thỉnh Lâm Quan Thần, vạn vật kính Hỏa Thần! Chu vi yêu quỷ hóa thành tro bụi!"
"ẦM——!!!"
Một ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi những con búp bê gần đó, đồng thời làm giảm tốc độ rơi của tôi. Sau đó, tôi rơi mạnh xuống mặt đất, đau đến mức há miệng không kêu ra tiếng.
Nhìn quanh một vòng, cánh cửa sổ vẫn còn ở trên cao không xa, con búp bê nhỏ vẫn đang ngồi trên bậu cửa, đu đưa hai chân, nghiêng đầu nhìn tôi.
Bất ngờ hơn cả, bùa Ly Hỏa lại sắp cháy hết.
Ánh sáng từ ngọn lửa khiến cảnh vật xung quanh trở nên méo mó, đột nhiên, tất cả búp bê trong bóng tối đồng loạt trườn tới, những cánh tay dài ngoằng vươn ra, muốn tóm lấy tôi, lôi tôi vào vực thẳm vô tận.
Tôi vung kiếm gỗ đào điên cuồng chống trả, nhưng mỗi con búp bê đều có sức mạnh kinh hoàng, tôi bị giữ chặt tứ chi, ngay cả kiếm cũng rơi xuống đất.
Con búp bê nhỏ ngồi trên cửa sổ bật cười, miệng gỗ mở to như một cái hố đen.
"Ha! Tóm được rồi!"
Tôi tức giận đến phát điên, đám búp bê này không sợ kiếm gỗ đào, ngay cả bùa Ly Hỏa cũng không có tác dụng mạnh, rốt cuộc đây là thứ gì?!
Con người khi tức giận thường mất đi lý trí, khi một con búp bê khác lao về phía tôi, tôi theo bản năng quay đầu, cắn mạnh vào cánh tay nó.
Ngay giây phút đó, cả người tôi tê rần.
Trên búp bê có một mùi vị rất kỳ lạ. Hơi tanh của m//áu, mùi dầu trẩu cổ xưa, cả mùi mực nước?!
Những thứ này trộn lẫn lại…Trong đầu như có một bóng đèn nháy sáng, tôi chợt nhớ ra một thứ!
BÙA MÔN THUẬT!
Bùa môn thuật, ban đầu còn gọi là Yển Thuật, tương truyền thợ thủ công Yển Sư thời Chu Mục Vương đã chế tạo ra con rối gỗ, về sau được dùng cho nhạc lễ tang và biểu diễn.
Những hình nhân giấy, hình nhân rơm trong Đạo giáo cũng chỉ là dạng sơ cấp của Bùa Môn Thuật.
Cấp cao hơn chính là "Nhân Bì Bùa Môn", bọc một lớp d//a người lên búp bê, sau đó dùng bí thuật thao túng, có thể điều khiển nó hành động mà không để lộ tà khí, rất khó bị phát hiện.
Những con búp bê này được bôi dầu trẩu lâu năm, có tác dụng chống nước, chống cháy, cho nên bùa Ly Hỏa mới không có tác dụng mạnh.
Tôi siết chặt răng, dồn hết sức lực, hất mạnh con búp bê đang bám trên tay trái ra. Sau đó, tôi tóm chặt một con búp bê khác, xòe bàn tay ra, vuốt dọc từ n.g.ự.c xuống lưng nó. Quả nhiên, bàn tay tôi chạm vào một mảng da người mịn trơn!
Tôi kết ấn Lôi Đình, dồn toàn lực giáng xuống tấm da người đó.
"Rẹt!"
Một tia chớp tím lóe lên! Mảng da người cháy đen, co rúm lại, con búp bê giống như bị đứt dây điều khiển, lập tức ngừng cử động!
Những con búp bê khác thấy vậy, phát điên lao về phía tôi, con búp bê nhỏ trên bậu cửa mở to miệng, phun ra một luồng khói đen đặc.
Mùi tanh hôi thối xộc thẳng vào mũi, cổ họng tôi bỏng rát, cảm giác ngọt trào lên, rồi phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Chết tiệt, còn có độc?! Là loại độc cổ xưa gì mà hiệu quả mạnh thế này?!
Tôi chóng mặt dữ dội, hai chân lảo đảo, gần như không thể đứng vững.
Một con búp bê hình bà lão bên cạnh lại nhào tới tôi, đè tôi mạnh xuống đống búp bê, tôi phản xạ ôm chặt lấy nó, hai tay sờ loạn khắp người nó, nhưng không tìm thấy tấm d//a người đó.
Dù d//a người được khâu trên người búp bê, nhưng vị trí của mỗi con lại khác nhau, có con cố tình khâu vào những chỗ kín như đỉnh đầu hay khố hạ, nhất thời rất khó tìm.
Đầu tôi ngày càng choáng váng, cố gắng gượng một hơi thở, thuận tay ném ra vài lá bùa.
“Ầm ——”
Lửa bùng cháy xung quanh, tôi nhân cơ hội vùng ra khỏi đám búp bê, lao tới bên cửa sổ, chỉ chống một tay là định lộn ra ngoài.
Thằng nhóc há miệng định cắn tôi, tôi trở bàn tay, nhét một đồng tiền đồng vào miệng nó, theo khe đường viền xương hàm, chặn chặt cái miệng nó lại.
Rồi tôi vung mạnh một cái tát bằng lá bùa trừ tà, quất nó bay ra xa.
Tôi ngã nhào xuống đất từ cửa sổ, không khí lạnh lẽo bên ngoài khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn chút ít.
Tôi vùng vẫy đứng dậy, lảo đảo chạy về phía trước, vài con búp bê cũng từ cửa sổ nhảy ra, đuổi theo sau lưng tôi.
Đang chạy thì phía trước xuất hiện một bóng người, tim tôi thắt lại, thử cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
Bóng người kia nghe thấy tiếng tôi, tăng tốc lao về phía tôi, thân hình hắn xuyên qua làn sương mù xám xịt, khi gần như xông thẳng đến trước mặt tôi, tôi mới nhìn rõ — lại là một con búp bê.
Nó mặc áo khoác bò màu xanh, quần thể thao màu đen, đầu là một túi vải màu be, đôi mắt cúc áo đen quen thuộc cứ xoay tròn liên tục.
“Đệt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-137-co-dau-lang-bup-be-5.html.]
Suýt nữa thì quên, trong làng này, ngoài cửa mỗi nhà đều có búp bê canh gác!
Tôi thầm chửi một tiếng, lúc này căn bản không dám đối đầu trực diện, chỉ có thể đổi hướng, chạy về phía tây.
Trong làn sương mù dày đặc, thỉnh thoảng lại có một con búp bê lao ra, gia nhập đoàn truy đuổi, chẳng mấy chốc sau lưng tôi đã kéo theo một đám đông.
Vận động kịch liệt khiến m.á.u trong người lưu thông nhanh hơn, đầu tôi càng lúc càng đau, như thể say rượu, gần như không còn nhìn rõ được mọi thứ trước mắt.
Tôi gắng gượng niệm chú thanh tâm để chống đỡ, vừa chạy vừa trốn, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một mảng đỏ rực.
Dải lụa đỏ tươi bay phấp phới trong gió, xuyên qua làn sương xám, đập thẳng vào mắt tôi.
Tôi đã chạy vào lều cưới.
Lũ ác quỷ đã tản đi quá nửa, nhưng vẫn còn hơn chục con tụ lại, đang chia nhau ăn x//ác ng//ười.
Trên mặt đất có một bóng người đang ngọ nguậy, toàn thân m//áu th//ịt b//e b//ét, vậy mà vẫn còn sống, gắng gượng bò về phía tôi.
“Kiều Mặc Vũ —— cứu —— cứu tôi ——”
“Giang Thanh Tùng, anh vẫn chưa chế//t à?”
Lũ ác quỷ dường như lấy việc hành hạ hắn làm trò tiêu khiển, l//ột da r//út x//ương hai chân hắn nhưng vẫn không gi//ết ch//ết, cố ý giữ lại mạng cho hắn để hắn tận mắt chứng kiến bạn bè thân thích của mình lần lượt ch//ết trước mặt.
Lũ ác quỷ vừa thấy tôi bước vào, lập tức tụ lại, ánh mắt hung hãn, nhìn tôi chằm chằm như hổ rình mồi.
Tôi không còn sức để chạy nữa, ngồi phệt xuống đất.
Đám búp bê xuyên qua màn sương, xông vào lều cưới, dừng lại trước mặt tôi.
Giang Thanh Tùng bỗng trợn to mắt, liếc nhìn đám búp bê, rồi lại quay đầu nhìn lũ ác quỷ sau lưng, lập tức bật cười điên dại, vừa cười vừa hộc máu.
“Ha ha ha, con tiện nhân này, mày cũng có ngày hôm nay.”
“Cùng c.h.ế.t với tao đi, khụ khụ, con đĩ thối, tất cả là tại mày, đều là do mày!”
“Xuống địa ngục với tao nào!”
Tôi ngồi bệt trên mặt đất, phía trước là ác quỷ, sau lưng là búp bê, bên cạnh còn có một thằng điên rồ, thật sự là rơi vào tuyệt cảnh.
Mặt tôi xám như tro, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Chẳng lẽ thật sự phải đi đến bước này rồi sao?
Cuối cùng cũng phải dùng đến lá bài cuối cùng rồi sao?
Không, tôi không cam tâm, nhất định còn cách khác, nhất định là còn!
Tôi thở hổn hển, móc Lôi Kích Mộc Bài ra cầm chặt trong tay, nếu không được, thì dùng lá thiên kiếp lệnh cuối cùng vậy.
Tôi nín thở, tập trung nhìn về phía trước, bên trái một con ác quỷ đang lơ lửng bay tới, bên phải một con búp bê lao đến, không được, mới có hai đứa, dùng một lá bùa sét là đủ rồi.
Tôi đưa tay ra sờ lấy bùa sét, thì đúng lúc đó, dị biến đột ngột xảy ra.
Con ác quỷ vừa bay đến trước mặt búp bê, bỗng phát ra một tiếng gào thét kinh hoàng, quay người bỏ chạy.
Con búp bê cũng hoảng loạn cực độ, như có ý thức riêng, quay đầu bỏ chạy theo hướng ngược lại, nhưng đã quá muộn.
Cả hai giống như hai cực nam châm, bị một bàn tay vô hình nào đó điều khiển, trong chớp mắt đã va chạm dữ dội giữa không trung.
Ác quỷ biến mất, cơ thể nó xuyên qua búp bê, rồi dung hợp với nó.
Con búp bê vốn làm bằng vải bông, bỗng phát ra ánh sáng đỏ yêu dị, rồi bụp một tiếng nổ tung.
Mảnh vải bay tứ tung trong không khí, những nhúm bông trắng xoá lượn lờ như tuyết rơi giữa trời đông.
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Thì ra là vậy!”
Trong cơ thể những con búp bê này, không ngờ lại có một pháp trận “Phệ Âm Trận” nhỏ. Khi có tà khí mạnh mẽ tiếp cận, trận pháp sẽ được kích hoạt, nuốt trọn luồng âm sát khí bên ngoài.
Theo lẽ thường, ác quỷ sẽ chiếm lấy cơ thể của búp bê, nhưng đồng thời, khi chế tạo búp bê, người ta đã ngâm chúng trong m//áu chó mực, lưu lại một luồng dương khí chưa tan.
Khi âm dương bất ngờ gặp nhau, lực lượng mất cân bằng sẽ tạo ra vụ nổ, và năng lượng xung kích trong khoảnh khắc đó đủ để khiến ác quỷ hồn phi phách tán.
Đây là cách trừ khử ác quỷ tiết kiệm nhất.
Những con búp bê này, bình thường vốn không thể tự di chuyển, nhưng lần này mây tà khí tụ lại, luồng âm khí yếu ớt tràn vào trong cơ thể búp bê, vô tình đạt được sự cân bằng âm dương, khiến chúng sinh ra chút linh trí, có thể hành động theo ý muốn, từ đó mới xảy ra tình huống ngoài dự kiến.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi dâng lên một niềm khâm phục.
Hóa ra khi xưa trong làng làm nhiều búp bê như vậy, lại còn yêu cầu mỗi nhà đặt vài con, vốn không phải để dẫn long khí gì đó, mà là để bảo vệ dân làng.
Người điều khiển búp bê này đúng là cao tay thật.
Con búp bê đầu tiên nổ tung xong, mấy con còn lại vẫn còn đứng đực ra không nhúc nhích.
Đám này trí tuệ thấp, khó mà hiểu được vừa rồi xảy ra chuyện gì. Lũ ác quỷ thì thông minh hơn búp bê nhiều, nhìn thấy cảnh đó, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, đang chầm chậm lùi lại phía sau.
Không ngờ, một kẻ trí tuệ còn thấp hơn cả bọn chúng lại xuất hiện.