Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 138: Cô Dâu Làng Búp Bê 7
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:17
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thanh Tùng cực kỳ kinh ngạc.
“Kiều Mặc Vũ, Kiều đại sư — cô dẫn mấy con búp bê này đến, là để xử luôn đám ác quỷ à?”
“Cô cảm thấy đánh từng đứa một quá dễ, nên muốn xử luôn hai phe cùng lúc sao?”
“Hu hu hu, lúc nãy là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, Kiều đại sư, tôi sai rồi, xin cô cứu tôi với.”
“Cô là người như thần tiên, đừng chấp tôi làm gì —”
“Cô cứ coi tôi là một cái rắm, là con giòi, là con kiến, tôi xin cô, tha cho cái mạng chó này của tôi với —”
Giang Thanh Tùng vừa khóc vừa gào, đập đầu binh binh xuống đất.
Đám ác quỷ thì bối rối, thậm chí có mấy con trong ánh mắt còn lộ ra vẻ không phục.
“Hừ hừ —”
Tôi bật cười lạnh, ngồi thẳng dậy, đồng thời giơ hai tay ra, một bên trái, một bên phải, rồi ngoắc ngón tay.
“Không phải tôi nói chứ, mấy người ở đây, đều là rác rưởi.”
“Hai bên cùng lên đi, tôi chỉ cần hai ngón tay là có thể tiễn hết đám người này về chầu trời... à không, đám quỷ.”
Hai phe đều đứng chôn chân không dám động. Tôi bật cười khẽ, lắc đầu thở dài.
“Vậy mà cũng sợ? Thế thì tôi khỏi cần động tay, có dám xông lên cùng lúc không?”
Giọng tôi quá khinh thường, một con nữ quỷ mặc áo cưới đỏ bên cạnh không nhịn được, gào lên một tiếng rồi nhào tới.
Lũ ác quỷ khác thấy vậy, cũng nhe nanh giơ vuốt, cùng nhau lao đến.
Lũ búp bê cũng thừa cơ lao vào, định chơi hội đồng.
Rồi... không còn rồi nữa.
Pháo hoa bắt đầu nổ giữa không trung, “bùm bùm bùm”, những con búp bê đủ màu phát nổ, bông vải bay tán loạn khắp trời như tuyết lông ngỗng.
Tôi ngồi xếp bằng dưới đất, mặt bình tĩnh như nước, chẳng hề nhúc nhích.
Trong lòng thì khoái chí vô cùng, chỉ tiếc một điều, màn thể hiện ngầu lòi này, chỉ có mỗi Giang Thanh Tùng thấy được, thật sự quá đáng tiếc!
Tôi quay đầu nhìn sang mặt Giang Thanh Tùng.
Không ngờ tên này đã trợn trắng mắt, bị dư chấn vụ nổ làm cho tắt thở từ đời nào.
Tôi tức đến mức nhảy dựng lên, đạp liên tục vào mặt hắn hai cái.
“Dậy mà khen ngợi tôi đi chứ.”
“Phế vật, giữ mày lại có ích gì cơ chứ!”
Giẫm lên người Giang Thanh Tùng hai lượt, càng nghĩ càng tức, tôi móc điện thoại ra gọi cho Hoa Ngữ Linh.
“Hoa Hoa, tôi trúng độc rồi, mau đến lều cưới tìm tôi.”
Giọng Hoa Ngữ Linh nghe rất căng thẳng.
“Trúng độc? Thi độc à? Ở đó có cương thi sao?”
“Không có cương thi, chỉ có ác quỷ thôi, bụng tôi đau lắm, mau đến đây.”
Hoa Ngữ Linh: “Có phải cậu lại ăn linh tinh gì không đấy? Cái lưỡi vịt đó chắc bị hỏng rồi! Lúc nãy tôi đã bảo đừng ăn nhiều mà.”
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
“Trời ơi, cô cứ đến đi, nhanh lên!”
Bị Hoa Ngữ Linh nhắc, tôi mới nhớ ra trong túi còn đồ ăn.
Tôi móc ra một nắm hạt dẻ cười, vừa bóc vỏ vừa chờ cô ấy, đầu óc càng lúc càng choáng váng.
Cuối cùng cũng cầm cự được đến lúc Hoa Ngữ Linh tới nơi, cô ấy trông tả tơi, tóc rối như tổ quạ, cánh tay còn bị rạch một đường dài.
“Gặp ba con ác quỷ, đúng là phiền toái thật. Kiều Mặc Vũ, cậu ổn chứ? Sao môi tím thế này?”
“Lạ nhỉ, trong lều cưới này sao chẳng thấy con quỷ nào, chúng đi đâu hết rồi?”
Tôi thều thào, dựa vào vai Hoa Ngữ Linh.
“Mười mấy đứa, tôi xử hết trong một chiêu.”
Hoa Ngữ Linh: “Rõ là trúng độc rồi, bắt đầu nói nhảm rồi đây.”
Cô ấy dùng Kim Thiền Cổ giải độc cho tôi xong, buồn bã thở dài.
“Cậu còn bao nhiêu lá bài tẩy? Lấy hết ra đi, không thì hôm nay c.h.ế.t chắc.”
“Trên đường tôi còn gặp mấy con búp bê, sức chiến đấu kinh khủng, đúng là gặp quỷ thật.”
Tôi mỉm cười thần bí, đưa tay gõ nhẹ lên đầu.
“Đây mới là lá bài tẩy lớn nhất của tôi.”
Tôi kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra, rồi chỉ huy Hoa Ngữ Linh, bảo cô ấy dẫn tất cả búp bê đến trước cửa nhà Giang Bình.
Còn tôi sẽ đi dụ đám ác quỷ khác đến đó.
Tôi hiên ngang hùng hổ, phất tay một cái.
“Lần này, chúng ta chơi một vố lớn!”
Hoa Ngữ Linh khịt mũi cười khẩy.
“Làm mấy trò này đúng là vô nghĩa.”
Vừa nói, cô ấy vừa móc điện thoại ra gọi cho Lâu Thiến Thiến, vẻ mặt đầy thương cảm.
“Alo, Lâu Thiến Thiến, tôi với Kiều Mặc Vũ sắp cầm cự không nổi nữa rồi.”
“Mọi người ở nhà đừng ra ngoài, cố thủ đến sáng.”
“Tí nữa chúng tôi sẽ mở trận quyết chiến cuối cùng trước cửa nhà Giang Bình, nhớ quay video lại, gửi cho mọi người xem.”
“Đây có lẽ sẽ là hình ảnh cuối cùng của chúng tôi còn sót lại trên nhân gian.”
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc nức nở của Lâu Thiến Thiến. Hoa Ngữ Linh đắc ý hất tóc, lườm tôi một cái.
“Đi thôi, chia nhau hành động!”
Lâu Thiến Thiến cúp máy, òa lên khóc nức nở.
Những người khác lập tức lo lắng vây lại.
“Có chuyện gì vậy? Có phải Kiều Mặc Vũ gặp chuyện rồi không?”
Lâu Thiến Thiến vừa khóc vừa lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Hai người họ sắp không chịu nổi nữa rồi, nói là sẽ bảo vệ chúng ta đến phút cuối, sẽ tiêu diệt hết đám ác quỷ ở cửa... hu hu hu ——”
Giang Yến cũng bật khóc.
“Tất cả là lỗi của tôi, lúc nãy tôi đáng lẽ nên lên tiếng, cô ấy đã không đuổi theo con búp bê tưởng là tôi... Cô ấy vì cứu tôi mà gặp nguy hiểm, tất cả là do tôi, do tôi cả!”
Lâu Thiến Thiến: “Đúng vậy, Kiều Mặc Vũ lúc nào cũng vĩ đại như thế... trước đây tôi còn đối xử với cô ấy như thế, tôi đúng là đồ cầm thú ——”
Lăng Linh: “Hu hu, còn tôi nữa, tôi cũng từng có thành kiến với cô ấy... tôi đáng chết!”
Mấy người cùng bật khóc thảm thiết, bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vọng lại từ ngoài cửa.
Mọi người lập tức ùa ra bên cửa sổ.
Lâu Thiến Thiến kinh hãi đưa tay bịt miệng.
Chỉ thấy con đường trước cửa nhà đã kín đặc một bên là đám búp bê chen chúc, một bên là lũ ác quỷ đông như mây đen kéo tới, ma khí âm u khiến ai nhìn cũng phải rụng rời chân tay.
Tôi và Hoa Ngữ Linh đứng tựa lưng vào nhau trước cửa, thân hình mảnh mai như con thuyền nhỏ cô độc giữa biển đêm sóng dữ, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Lâu Thiến Thiến đau đớn trong lòng, vừa khóc vừa bật livestream, gửi vào nhóm bạn.
“Kiều Mặc Vũ sắp c.h.ế.t rồi, mọi người hãy nhìn cô ấy lần cuối đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-138-co-dau-lang-bup-be-7.html.]
Giang Hạo Ngôn: “Không thể nào, mấy người đang ở đâu? Những thứ bên cạnh họ là gì, búp bê à?”
“Nói tôi địa chỉ đi, tôi đến ngay!”
Lớp trưởng: “Mọi người bình tĩnh! Đó là Kiều Mặc Vũ, tôi tin chắc cô ấy có thể tiêu diệt được bọn ác quỷ đó!”
Lâu Thiến Thiến vừa khóc vừa nói:
“Nhiều lắm... hơn trăm con ác quỷ, còn có cả đám búp bê biết di chuyển, hai người họ thì chỉ có hai người thôi…”
“Hu hu hu, chúng ta chắc sắp c.h.ế.t cả ở đây rồi…”
Ngoài nhà gió rít gào dữ dội, ác quỷ tụ tập, từng cơn gió âm thổi đến khiến người ta không mở nổi mắt.
Tôi và Hoa Ngữ Linh thân thể đầy thương tích, sức cùng lực kiệt.
Dẫn dụ được từng này quỷ, dọc đường đúng là vô cùng nguy hiểm, mấy lần suýt mất mạng.
Tôi dồn trọng lượng cơ thể lên lưng Hoa Ngữ Linh.
“Sẵn sàng chưa?”
Hoa Ngữ Linh gật đầu.
“Bắt đầu đi.”
Hai chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, tôi khẽ niệm chú Kim Quang.
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Quảng tu vạn kiếp, chứng ngã thần thông. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngã thân.”
Trên người tôi và Hoa Ngữ Linh đồng loạt phát ra một tầng kim quang, xuyên qua màn sương xám.
Cát bay đá chạy, âm khí dày đặc, quỷ và búp bê cùng lúc xông vào trung tâm, nhấn chìm chúng tôi.
Tất cả những người đứng bên cửa sổ đều phát ra tiếng hét tuyệt vọng:
“Không——!”
Hoa Ngữ Linh bôi m.á.u trước đó lên cổ tay giao nhau của hai người, rồi thấp giọng niệm chú, ngay sau đó, vô số sợi chỉ m.á.u đỏ tươi từ hai người chúng tôi tỏa ra, cuốn lấy lũ búp bê.
Tôi hét lớn một tiếng: “Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn!”
“Cấp cấp như lệnh!”
Ngay sau đó: “Bùm! Bùm! Bùm!”
Vô số búp bê nổ tung trong bóng tối, như một màn trình diễn pháo hoa rực rỡ tột cùng.
Tầng mây đen cuồn cuộn phía trên đầu cuộn xoáy rồi tan dần ra phía sau.
Một vầng trăng sáng treo giữa không trung, ánh trăng dịu dàng trải xuống mặt đất.
Gió ngừng mây tan.
Tôi và Hoa Ngữ Linh bị dư chấn của vụ nổ hất ngã ngồi xuống đất.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tôi phủi bụi trên người, bình thản đứng dậy.
“Cũng không khó như tôi tưởng, hù tôi một phen.”
“Tưởng thật sự c.h.ế.t ở đây rồi chứ.”
Hoa Ngữ Linh gật đầu, còn bình tĩnh hơn tôi.
“Ổn cả rồi, mọi người ra đi thôi!”
“Kiều Mặc Vũ!”
Lâu Thiến Thiến cùng mấy người kia hét lên, chen nhau từ trên lầu lao xuống, nhào tới chỗ chúng tôi.
Bên kia livestream, lớp trưởng vẫn còn đắc ý huênh hoang.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Tôi biết ngay mà, cậu ấy là Kiều Mặc Vũ đấy! Lần trước cô ấy ở Giang Tây một mình tiêu diệt một con mãng xà, mấy người quên rồi à?”
Tống Phi Phi: “Hai người mà tiêu diệt hơn trăm con ác quỷ? Không phải chứ, thật hay giả vậy?”
“Hai người họ mạnh cỡ đó sao, tôi không tin đâu!”
“Linh Châu, cô nói gì đi chứ, Kiều Mặc Vũ mạnh hơn cô nhiều thế cơ à?”
Lục Linh Châu: “Hừ, giả đó, đồ photoshop.”
Lớp trưởng: “Không thể nào, đây là livestream thật mà!”
Lục Linh Châu chửi đổng một tiếng rồi rời nhóm.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc là dùng cách gì vậy, lần này để cậu ta diễn trọn một màn rồi.”
Trời nhanh chóng sáng lên, sát khí trong làng hoàn toàn tan biến. Dân làng rụt rè bước ra khỏi nhà, mới phát hiện cảnh tượng thê thảm trong lều cưới.
Mọi người đau buồn tột độ, nhưng những người kia là bị quỷ hại chết, cũng đành bó tay, chỉ có thể vừa gọi cảnh sát, vừa thu dọn *thê thỉ*.
Trời nắng trong xanh, tôi đứng trên lầu nhìn về phía xa, lúc này mới phát hiện Thanh Long và Bạch Hổ đảo vị trí, nơi đây quả nhiên là một vùng tụ âm.
Âm khí ngưng tụ lâu ngày không tan, cho nên vị phong thủy sư trước đây mới nghĩ ra cách dùng búp bê để bảo vệ dân làng.
Giang Yến kể tôi nghe về phong tục trong làng: người c.h.ế.t phải bị l//ột nguyên vẹn da phần n.g.ự.c và lưng mới được chôn cất. Những tấm da người đó được dùng để làm búp bê.
Trăm năm qua vẫn giữ nguyên lệ ấy, không một ai dám vi phạm.
“Làng các người nằm ở đất tụ âm, may nhờ có những con búp bê mới được bảo vệ bình an. Nếu sau này vẫn muốn sống ở đây, thì cứ tiếp tục làm búp bê theo cách cũ.”
“Nhưng sống lâu ở nơi thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và vận khí, tốt nhất là khuyên người nhà sớm chuyển đi nơi khác.”
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, người nhà Giang Yến rối rít cảm ơn, nài nỉ tôi ở lại thêm vài ngày.
Đúng lúc đó, một chiếc trực thăng bất ngờ xuất hiện trên đầu.
Lục Linh Châu thò nửa cái đầu ra từ trên trời.
“Wow, âm khí dày thật, chẳng lẽ không phải nói xạo?”
Trực thăng hạ cánh, Lục Linh Châu lao thẳng đến trước lều cưới, lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
“Vãi... c.h.ế.t nhiều người vậy à? Thật sự có hơn trăm con ác quỷ sao?”
Tôi bình thản hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ vài trăm con ác quỷ thôi mà, chuyện nhỏ.”
Lục Linh Châu nhảy dựng: “Nổ! Cậu là đồ gian lận! Cậu—”
Cô ấy bỗng đảo mắt, vươn tay khoác cổ tôi.
“Kiều Mặc Vũ, cậu giỏi thật đấy, không ngờ chỉ mấy ngày không gặp, đạo thuật của cậu đã cao thâm đến mức này rồi!”
“Có một vụ khó nhằn, tôi cảm thấy chỉ có cậu mới đủ sức giải quyết, có muốn đi với tôi một chuyến không?”
Tôi gật đầu:
“Cút!”
Bên cạnh, Tống Phi Phi bỗng chen lời.
“Có người quay được ảnh một anh chàng ở chỗ đó, nhìn hơi quen mắt.”
Trong ảnh, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, một tay che nửa mặt, chỉ lộ ra một góc cằm trắng trẻo.
Trên mu bàn tay anh ta, là một hình xăm đen với hoa văn phức tạp, kéo dài từ ngón út lên tận ống tay áo.
Kỷ Khang!
Đồng tử tôi đột nhiên co rút, lập tức đổi ý, khoác tay lên vai Lục Linh Châu.
“Cho tôi ba trăm vạn, tôi đi với cậu một chuyến. Không chỉ tôi đâu, tôi gọi cả Hoa Ngữ Linh đi cùng. Tiền này không phải cho tôi, mà là cho cô ấy đó. Cô ấy là thánh nữ Miêu Cương, phí xuất trận rất cao!”
Lục Linh Châu mặc cả: “Ba vạn!”
Tôi: “Chốt!”
Lục Linh Châu: “???”
“Này, đợi đã, tôi thấy có gì sai sai... tôi có phải báo giá cao quá rồi không? Cậu đứng lại đó cho tôi!”