Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 139: Hắc Ngộ Không Lậu 1
Cập nhật lúc: 2025-04-04 14:54:19
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa đám bạn học đang rộ lên trào lưu chơi bản nhái của game “Hắc Ngộ Không: Black Myth: Wukong”, trong đó có một địa danh nổi tiếng — Đại Thừa Chi Quốc.
Người nào từng chơi qua đều như bị trúng tà, thi nhau đến đó “check-in”, nhưng chưa từng có ai quay trở lại.
Tôi cũng nhận được chiếc đĩa lậu ấy — nhưng bọn họ không biết, tôi là truyền nhân duy nhất của Địa Sư.
*****
Gần đây, trò chơi “Hắc Ngộ Không” nổi như cồn, tôi cũng rất muốn chơi thử, nhưng giá game quá cao, tôi không kham nổi.
Bạn tôi, Lục Linh Châu, tặng tôi một chiếc USB, nói bên trong chính là “Hắc Ngộ Không”.
Tôi mừng rỡ, cắm USB vào máy tính, cài đặt xong, trên màn hình chậm rãi hiện ra ba chữ lớn:
“Hắc Ngộ Năng”
Ở chính giữa màn hình là một con lợn rừng đen mặc giáp sắt, tay cầm cây cào chín răng.
Tôi giận đến mức ném luôn chuột máy tính.
“Cái quái gì vậy? Bản lậu này của cậu cũng nhảm nhí quá mức pickle ball rồi đấy!”
Lục Linh Châu vội trấn an tôi, nói đừng nhìn con heo này bộ dạng tục tằng mà coi thường, rằng đồ họa trong game rất đỉnh, nội dung còn đặc sắc hơn cả bản gốc “Hắc Ngộ Không”.
Thấy tôi vẫn không động đậy, cô nàng “đập” mạnh tay lên bàn một cái:
“Tôi tặng miễn phí mà, cậu không chơi à?”
Hai chữ “miễn phí” như có ma lực, lập tức chiếm lĩnh toàn bộ ý chí của tôi.
Tôi không kìm được, lại đưa tay cầm lấy chuột.
Ba tiếng sau, màn hình dừng lại ở bên ngoài một ngôi chùa.
Ngôi chùa được ba mặt núi bao quanh, sau lưng là vách núi dựng đứng, lầu các chồng chất, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Trong số đó, cao nhất là một tháp Phật, trước cửa treo tấm biển lớn ghi bốn chữ: “Đại Thừa Chi Quốc”
Cánh cổng son đỏ mặt thú, phủ ánh kim huy hoàng, chậm rãi mở sang hai bên.
Nhân vật tôi điều khiển — “Hắc Ngộ Năng” — đứng ngay trước cổng, góc nhìn từ xa kéo lại, thân hình to lớn của hắn bỗng trở nên nhỏ bé như con kiến khi đối diện với cánh cửa khổng lồ ấy.
Không hiểu vì sao, khoảnh khắc đó, tim tôi đột nhiên co thắt lại không kiểm soát nổi.
Tôi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, cuộc đời như chẳng còn ý nghĩa gì... chỉ có đằng sau cánh cửa ấy, mới là chân lý tôi đang kiếm tìm.
Trên màn hình, dòng chữ đỏ rực từ từ hiện lên:
“Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Ly nhất thiết chư tướng, tức danh chư Phật.”
“Chào mừng đến với Đại Thừa Chi Quốc.”
Tôi không kìm được, lẩm nhẩm đọc theo mấy câu ấy. Đọc xong, trong lòng tôi trào dâng một ý niệm mãnh liệt không thể kìm nén.
Tôi phải đến Đại Thừa Chi Quốc, tôi phải đi tìm chân lý.
Tôi lập tức nhận ra có điều không ổn.
Trong chiếc đĩa game này… vậy mà lại ẩn giấu chú thuật.
Chú, bắt nguồn từ thuật pháp cổ của vu sư.
Trong Đạo giáo và Phật giáo, chú có thể dùng để giao tiếp với Thiên Đế, Phật Tổ, cầu xin chư thần, cũng có thể sai khiến quỷ thần, điều khiển lòng người.
Người trúng chú bắt buộc phải làm theo mệnh lệnh của bên kia.
Nếu không làm, ý niệm đó sẽ bén rễ trong đầu, khiến người ta bứt rứt, tâm thần bất ổn, không thể tập trung vào chuyện khác.
Loại chú thuật này rất hiệu nghiệm với người thường, nhưng đối với tôi thì ảnh hưởng không lớn.
Vì tôi là truyền nhân duy nhất của Địa Sư.
Có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường.
Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.
Tổ tiên nhà họ Kiều chúng tôi từng là Giám Chính Khâm Thiên Giám, đồng thời là chưởng môn gia truyền của Phong Môn.
Trải qua nhiều năm tu hành đạo thuật, tâm trí tôi vững hơn người thường rất nhiều. Vậy mà sau khi xem xong trò chơi này, cảnh cuối cùng của game lại như in dấu trong não tôi, không thể xóa mờ.
Tim tôi “thình thịch” đập loạn, cả người bồn chồn không yên, đứng dậy uống liền hai cốc nước mà vẫn không dập được cơn hồi hộp trong lòng.
Tôi quay sang cảm thán với Lục Linh Châu:
“Chú thuật này... Cũng gì và này nọ phết đấy.”
Ngẩng đầu nhìn rõ mặt cô ấy, tôi giật mình thót tim.
Chỉ thấy cô ấy mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt trống rỗng, đuôi mắt ửng đỏ, trong mắt dường như còn le lói ánh lệ.
Tôi chấn động.
Dù đầu óc Lục Linh Châu có hơi... ngốc một chút, nhưng dù sao cô ấy cũng là đại đệ tử chính tông của phái Mao Sơn, từ nhỏ tu luyện trên núi, sao lại dễ bị chú thuật thao túng đến thế?
Tôi đẩy nhẹ vai cô ấy.
“Này, cậu làm sao vậy?”
Lục Linh Châu như bừng tỉnh, đột nhiên hưng phấn đến mức nhảy bật lên như lò xo:
“Phát tài rồi! Phát tài rồi nha!”
Nói xong còn giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
“Nhìn nè! Má ơi! Cả thị trường đều tăng trần! Siêu chu kỳ bò tót thế kỷ nè trời ơi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-139-hac-ngo-khong-lau-1.html.]
Tôi ghé mắt nhìn màn hình, mắt lập tức trợn tròn.
Chỉ số lãi lỗ trong ngày: dương 200 vạn tệ.
Tôi hỏi Lục Linh Châu, cái này là sao?
Cô ấy bảo, hôm trước Quốc khánh, cô ấy mua một đống cổ phiếu, sáng nay mở phiên đã tăng trần, con số “lãi lỗ trong ngày” kia tức là hôm nay cô ấy đã kiếm được hai trăm vạn.
Tôi hít sâu một hơi.
“Cậu không làm gì, chỉ vứt tiền vào đấy, nó tự dưng sinh ra cho cậu hai trăm triệu? Trên đời này còn có chuyện tốt thế sao?”
Lục Linh Châu hừ lạnh, mặt đầy tự đắc:
“Cậu biết gì chứ, đồng đô la đang giảm lãi suất, cực kỳ có lợi, thị trường chứng khoán Trung Quốc sắp trỗi dậy rồi — đây là biến cục nghìn năm có một đó, siêu đại thị trường bò tót. Cậu mà vào, chỉ cần nằm im cũng kiếm ra tiền!”
Cô ấy thao thao bất tuyệt, phân tích thế cục quốc tế một tràng, tự xưng mình là “nữ ma đầu Mao Sơn của ngành tài chính”, nể tình bạn bè nên sẽ đề cử cho tôi vài mã cổ phiếu, chỉ cần mua là nằm không ăn lãi.
Nhìn hàng dãy số đỏ trên màn hình điện thoại cô ấy, lòng tôi dậy sóng dữ dội.
Tôi cũng có tài khoản chứng khoán — trước đây chị họ của Lâu Thiến Thiến làm ở công ty chứng khoán, để kéo khách hàng, bắt mỗi đứa bọn tôi mở một tài khoản.
Lúc đó mở tài khoản còn được tặng một thùng khăn giấy. Tôi… tất nhiên không phải vì khăn giấy, là nể tình bạn học nên mới mở thôi.
Tôi lập tức rút điện thoại, chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm, tổng cộng 138,430 đồng vào tài khoản chứng khoán, sau đó nghe lời chỉ dẫn của Lục Linh Châu, mua vào một mã cổ phiếu sắp tăng trần.
Vừa mua xong, tôi chớp mắt một cái.
Lãi/lỗ trong ngày: âm 6,788 tệ
Tim tôi lập tức giật ba phát.
“Lục Linh Châu… cái cổ phiếu này, phí giao dịch... đắt vậy sao? Trừ tới 5% lận à?”
“Phí 5% cái đầu cậu!”
Lục Linh Châu quay lại nhìn màn hình, cả người bật dậy như bị điện giật:
“Má ơi! Thị trường đang... Tụt cầu thang kìa!”
“Tụt cầu thang, nghĩa là gì?”
Dưới ánh mắt g.i.ế.c người của tôi, Lục Linh Châu nhanh như chớp giật lấy điện thoại từ tay tôi, tự tin hất đầu:
“Không có gì đâu, chỉ là... lùi xe đón khách, hiểu không?”
“Chính là cố tình ‘rũ hàng’, đạp giá cổ phiếu xuống, để cho người như cậu có cơ hội lên tàu đó. Đồ Low tech, nói cho cậu cũng không hiểu nổi.”
“Yên tâm đi, lát nữa là kéo lên ngay ấy mà.”
Mười phút sau, đường giá thật sự lại nhích lên, mục “Lãi/lỗ trong ngày” hiển thị +216 tệ.
Tôi lập tức nở nụ cười tươi rói.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trời ơi, không làm gì mà cũng kiếm được hơn hai trăm. Mỗi ngày hai trăm, một tháng là hơn sáu ngàn, thế này chẳng phải sắp phát tài rồi sao?
“Lại đây Linh Châu, ngồi xuống đi, để tôi bóc cam cho cậu.”
Tôi ân cần đẩy Lục Linh Châu ngồi xuống ghế, vừa bóc cam vừa nghe cô ấy kể chuyện về trò chơi đó.
Trò chơi này, ban đầu là do Tống Thiên Minh, anh họ của Tống Phi Phi, chơi đầu tiên.
Sau khi chơi xong, Tống Thiên Minh cực kỳ phấn khích, chia sẻ link tải game vào nhóm bạn, khen tới tấp, còn nói “Đại Thừa Chi Quốc là thánh địa hành hương”, mời bạn bè cùng đi.
Trong nhóm đó toàn là đám con nhà giàu rảnh rỗi, chẳng mấy chốc đã cùng nhau tải game.
Rồi ba ngày trước... cả đám mất tích.
“Mất tích?”
Tôi vừa hỏi vừa chạm vào màn hình.
“Hình nền này nhìn giống hệt Hắc Ngộ Không bản thật đấy... địa điểm chắc là Tiểu Tây Thiên ở Lâm Phần, Sơn Tây.”
“Nơi đó nổi tiếng quá rồi, giờ còn thành điểm check-in, mỗi ngày xếp hàng dài cả cây số, sao mà có người mất tích được?”
Lục Linh Châu gật đầu:
“Chuyện kỳ quái chính là ở đó.”
Cô ấy kể, sau khi nhóm con nhà giàu mất tích, gia đình họ tá hỏa báo cảnh sát. Cảnh sát tra được họ thực sự có mua vé vào Tiểu Tây Thiên.
Nhưng xem lại toàn bộ camera giám sát ngày hôm đó, không hề thấy ai trong số đó xuất hiện ở khu du lịch.
Lần cuối cùng họ xuất hiện trên camera là tối hôm đó, tại chân núi Phượng Hoàng, nơi tọa lạc của Tiểu Tây Thiên.
Xe của họ vẫn còn đỗ bên vệ đường.
Núi Phượng Hoàng không lớn, thân núi hẹp và dài, thế núi nhô cao đơn độc, giống như chim phượng hoàng đang dang cánh. Trên núi chỉ có một điểm tham quan duy nhất là Tiểu Tây Thiên.
Suốt mấy ngày qua, họ đã huy động hàng trăm đội cứu hộ lên núi tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Lục Linh Châu đưa tôi xem ảnh.
Đó là ảnh nhóm người chụp chung trước khi vào núi.
Ai nấy đều mặc áo khoác đen đồng phục, hơn hai mươi người, nam có nữ có, mặt ai nấy cũng nghiêm túc, không cười lấy một cái.
Ở mép ảnh, có một người mờ mờ không rõ nét.
Người đó đội mũ lưỡi trai đen, một tay che nửa mặt, chỉ để lộ chiếc cằm trắng trẻo. Trên mu bàn tay là hình xăm đen với hoa văn phức tạp, kéo dài từ ngón út lên đến tận ống tay áo.
Tôi lập tức sững người.
Là Kỷ Khang.